Dòng suối lạnh róc rách mờ ảo chảy từ đỉnh núi xuống hạ nguồn, tựa như thủy ngân đang chậm rãi trèo khỏi ngọn núi xanh mướt, sương mù dày đặc che giấu hết thảy cảnh đẹp, nhấn chìm mọi thứ trong sự yên tĩnh. Tiếng chim rừng, đẹp đẽ mà du dương, không quá rõ ràng thỉnh thoảng mới truyền vào tai, giống như mọi âm thanh đều được ngăn cách bởi bức màng vô hình.
Trần Kiều duỗi người dưới lớp chăn, cô có cảm giác như gân cốt đã vỡ vụn, cánh tay mềm mại cũng đau nhức. Đảo mắt nhìn một vòng, không có ai, cạnh mép giường chỉ có một khúc gỗ, trên đó là một chén sứ đang bốc hơi nóng nghi ngút, cô bưng lên nhấp một ngụm, ngọt thanh, xoa dịu sự nóng rát ở cổ họng.
Lạnh thật, trong phòng lửa vẫn đang cháy, vừa rời khỏi chăn đã lạnh cóng người cứ như trần trụi đi trong tuyết vậy, rùng mình hai cái, cô lập tức nhảy ngược vào ổ chăn. Ngồi trên giường, đưa mỗi đầu ra ngoài. Lý Tồn Căn chăm sóc hai con bò xong, phấn khởi xách theo con gà vừa săn vào nhà, vừa mở cửa, sương sáng hòa cùng khí lạnh luồn qua người anh sọc thẳng vào trong, anh vội vàng đóng cửa phòng lại, xoay người thấy cô ngồi cuộn tròn như con tầm nhỏ, mặt anh lộ ra nụ cười tươi sáng.
Nồi đất được đun trên đống lửa phát ra tiếng ùn ục, Lý Tồn Căn mở nắp nhét con gà rừng vừa làm xong vào, sau đó lấy một khúc củi ra, lửa lớn dần nhỏ lại. Anh xoa gương mặt lạnh băng, ngồi xuống giường, thoáng nhìn chén thuốc đã cạn sạch, rồi giúp Trần Kiều điều chỉnh chăn bông cho kín hơn, bao bọc cô trong sự ấm áp, “Em uống nữa không?”
Trần Kiều mệt mỏi dữ dội, lắc đầu, mí mắt nặng trĩu, đầu gật gà gật gù, mơ màng hỏi, “Anh ra ngoài lúc nào vậy?” Cô tỉnh giấc cũng được một lúc rồi, thấy trời vẫn còn tối, tưởng rằng đang nằm mơ nên mới nằm xuống ngủ tiếp.
Lý Tồn Căn sờ sờ cổ, cũng không quá lạnh, áp mặt lại gần cô, trong lòng mềm mại, “Hơn 6 giờ. Thả lũ bò ra thì tôi đi vào rừng. Hôm nay may mắn lắm, vừa vào là bắt được con gà rừng rồi, trước đó ở cả nửa tháng mười ngày mà chả bắt được gì. A Kiều, do vận may của em tốt, chúng ta đi vài vòng, không chừng có thể đem về nhà rất nhiều đó.”
Trần Kiều mơ hồ suy nghĩ một chút, hôm qua lăn lộn đến khuya, lúc đi ngủ đã là 3,4 giờ sáng, anh không ngủ ư? Nhìn tinh thần anh phấn chấn tràn trề, mặt mũi hồng hào khoẻ khoắn do vừa vận động xong, đôi mắt sáng ngời, quả nhiên vẫn là trẻ con.
Trần Kiều lo lắng vuốt ve bụng của mình, chui ra khỏi lòng ngực Lý Tồn Căn, “Tôi muốn đi tắm.”
Anh nhạy cảm phát hiện được tâm trạng cô không tốt, quan sát mặt cô vài lần, đắn đo nói: “Ở đây không có thùng cũng không có nồi, thời tiết lại lạnh thế này rất dễ sinh bệnh, về rồi tắm có được không em?”
Trần Kiều hờn dỗi, những dòng chất lỏng ở hạ thân cứ chảy ra, nếu cứ để như vậy mấy ngày, chắc chắn cô sẽ mang thai. Cô càn quấy trút hết uất ức ra ngoài, “Tôi phải tắm, nếu không tôi sẽ rất khó chịu.”
Anh bắt được tay cô, an ủi trấn an như đang dỗ một cô bé, “Được rồi ăn cơm xong tôi đi nấu nước, có thể tắm sơ qua nhé.”
Trần Kiều cáu kỉnh, đấm một cú lên vai anh, Lý Tồn Căn da dày thịt béo nên chẳng cảm thấy đau gì, còn nghĩ A Kiều đang làm nũng với mình, nghiêng mặt tươi cười nói, “A Kiều, qua mấy ngày nữa tôi đủ hai mươi rồi. Em muốn quà gì không?”
Trần Kiều không thể gây khó dễ cho anh, cô nhụt chí, tính nói vậy thì thả tôi đi đi, nhưng khi thành lời thì: “Liên quan gì tới tôi, tự nhiên lại tặng quà?”
Anh cúi đầu, trịnh trọng nói: “Tôi đã có được thứ tôi muốn nhất rồi, phải trả lễ.”
Trần Kiều trong lòng cười lạnh, không nói gì. Không có câu trả lời, anh hơi thất vọng, nhưng sau đó cũng không để ý nữa, vì đã gặp quá nhiều trắc trở ở đây nên cô đã sớm quen rồi. Có một số việc thật sự cô không thể cân nhắc được, cái gì tích cực quá cũng không tốt. May thay, những yêu cầu anh đặt ra cũng không nhiều lắm, “A Kiều, sinh nhật của em là ngày nào?”
“Ngày 1 tháng 10.” Nhanh thật, mỗi năm không phải ba mẹ thì là Mạnh Dự tổ chức sinh nhật cho cô. Tuy không có gì đặc biệt, nhưng bù lại vẫn được ấm no hạnh phúc, hiện giờ những người đó đang rất lo lắng cho cô, không biết phải làm sao mới tốt đây.
Trần Kiều cực khổ đấu tranh, thử nói: “Ở nhà thì không thể kiếm nhiều tiền được đâu, không bằng ra ngoài, anh còn trẻ mà, làm gì cũng có tương lai, hay đi học nghề đi, nhất định sẽ tốt hơn sống trong núi nhiều.”
Thật ra cô vẫn có thể lừa anh, nói rằng sẽ không chạy trốn nữa nhất định sẽ sống bên anh trọn đời, nhưng cô không muốn dùng những lời lẽ đó để hứa hẹn với anh. Lý Tồn Căn cũng không kịch liệt phản bác ý kiến của cô, chỉ nhắc lại chuyện cha anh trước kia vì dễ tin người, mà hùng vốn kinh doanh nấm dại, kết quả bị hại cho táng gia bại sản, rồi chết oan uổng. Cho nên không chỉ một mình mẹ anh, mà ngay cả anh cũng có ác cảm mãnh liệt với những người ngoài núi.
Trần Kiều đau đầu che mặt lại, bất mãn nói: “Vậy anh có dám chắc thôn anh đều là người tốt không. Thế giới rộng lớn như thế, tốt xấu, thật giả lẫn lộn, thiếu kinh nghiệm thì bị lừa thôi, giống như tôi vậy.”
Trần Kiều đối diện với vẻ trầm mặc không nói của Lý Tồn Căn, cảm thấy như bị cười nhạo. Nếu cô thật sự tài giỏi, thì hôm nay cũng không lạc tới nhà anh rồi, Trần Kiều nói thẳng: “Cuộc sống trước kia của tôi quá tốt, ở nhà anh một giây thôi cũng làm tôi khó chịu, anh nói anh sẽ tốt với tôi, nhưng cuộc sống của tôi cứ như rơi từ thiên đường xuống địa ngục vậy, rốt cuộc tốt chỗ nào hả?”
Cô không chút hổ thẹn nói ra, chính anh đã hứa hẹn mà, nếu thế thì đừng trách cô gậy ông đập lưng ông. Lý Tồn Căn nắm chặt tay cô, “A Kiều, nếu…Nếu tôi chịu… ra ngoài cùng em, em sẽ không rời bỏ tôi chứ?”
Trần Kiều do dự, cô không thích anh, Mạnh Dự vẫn đang chờ cô. Chỉ sợ sau khi ra ngoài, chuyện đầu tiên cần làm chính là rời bỏ anh đấy, cô không dám nhìn thẳng mắt anh, căng thẳng nói, “Chuyện tình cảm cần được vun đắp từ từ, anh cũng tốt mà.”
Cô trả lời lấp lửng sao cũng được, anh vẫn chưa nhận ra, nhàn nhạt hỏi, “Bạn trai em, là người như thế nào?”
“Rất ưu tú, nếu không tôi sẽ chẳng thích đâu. Nhưng cũng không hẳn chỉ vì anh ấy xuất sắc, chủ yếu là vì ở bên nhau vui vẻ thoải mái, anh ấy đặc biệt dịu dàng với tôi, còn dạy tôi rất nhiều thứ. Tôi không phải lo lắng bất cứ điều gì cả, chỉ do anh ấy quá nuông chiều tôi mà ba mẹ tôi phải nói nếu tôi cứ ở bên anh ấy như thế, sau này sẽ càng khó hầu hơn, trước kia tôi còn cho rằng, cả đời này sẽ không bao giờ rời xa anh ấy…”
Anh cứ yên lặng nghe cô kể về bạn trai mình, chuyện tình ngọt ngào hạnh phúc của hai người, tình yêu sâu sắc mãnh liệt của hai người. Lòng anh nóng như lửa đốt, như thể phân ra thành hai nhân cách, một bên tự hành hạ chính mình muốn nghe nhiều hơn, một bên tức muốn điên loạn một câu cũng không muốn nghe. Không sao cả, những điều đó đã là quá khứ rồi, hiện tại cô thuộc về anh, giữa anh và cô rồi sẽ có những đoạn tình trường nồng đậm, thay thế toàn bộ những thứ người kia để lại.
Đêm nay Lý Tồn Căn càng hung hăng hơn, Trần Kiều không chịu nổi, toàn bộ quá trình đều hôn mê nằm cạnh anh, trước lúc thiếp đi cô có nghe anh nói gì đó, nhưng vì quá mệt mỏi, nên cô không thể nào biết được, điều anh nói chính là, “A Kiều, cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ làm thật tốt…”