Nhà của Anh Tử thuộc một tỉnh phía nam, trước kia Trần Kiều và bạn bè đã từng du lịch qua, phong cảnh nơi đây rất tốt, những cảnh đẹp nổi danh trong phim cổ trang đều được quay tại đây. Nhà Anh Tử rất nghèo, quê nhà lại trọng nam khinh nữ, gia đình bình thường đều để con gái ra ngoài bươn chải. Mà gia đình cô ấy thì khác, ba mẹ Anh Tử vẫn khá văn minh, họ đã lo cho cô ấy học hết cấp ba, từ nhỏ Anh Tử cũng học rất giỏi, bởi vì hết cách mới để cô ấy bỏ học làm công.
Chỉ vì lo cho Anh Tử đi học, mà em trai nhỏ bảy tuổi vẫn chưa đi mẫu giáo, ba mẹ một năm bốn mùa không có nổi bữa no. Cơm nước đều chừa lại cho con gái, bản thân chỉ ăn khoai tây, cơm cháy, hại toàn thân đều mang bệnh.
Thật vất vả Anh Tử mới tốt nghiệp phổ thông, vừa tưởng rằng gánh nặng trong nhà có thể nhẹ đi một chút thì tai họa ập đến. Anh Tử cũng là người nông thôn, làn da ngăm ngăm do phơi nắng lâu ngày, đôi mắt đen láy, hốc mắt sâu hút tràn ngập kiên định bất khuất, “Mặc kệ, tôi nhất định phải trốn thoát, gia đình tôi như vậy, làm sao có thể sống nổi chứ.”
Trần Kiều không biết nên an ủi Anh Tử thế nào, cô càng không thể kể chuyện gia đình ra, vì làm thế giống như đang khoe khoang ấy. Đôi khi Quyên Tử cũng tham gia vào nhóm nhỏ của các cô, người lớn thường hay tụ thành vòng tròn ở đầu hẻm để may giày, đan áo len, các cô gái trẻ thì chơi với lũ nhỏ.
Con trai Quyên Tử nhỏ nhất chỉ mới một tuổi, vừa bập bẹ học nói, không hề biết sợ người lạ, ai muốn ôm nhóc nhỏ cũng duỗi tay bò qua. Trần Kiều vừa đi tới đã bị nhóc ấy nhào đòi ôm, cô cứng đờ như bức tượng, luống cuống tay chân, dưới sự hướng dẫn của Quyên Tử, cô miễn cưỡng học được cách bế trẻ con.
Trần Kiều đang uống thuốc, nên trên người luôn có một mùi thuốc đông y, kèm theo hương thơm cơ thể nhàn nhạt bẩm sinh nữa, phối hợp lại tạo thành một mùi hương ngọt ngào. Cậu nhóc thích thú dúi mặt vào người Trần Kiều, Quyên Tử nghĩ chắc do con mình đang đói bụng nên mới ngửi tới ngửi lui trên cổ áo Trần Kiều. Trần Kiều đỏ mặt, Anh Tử và Quyên Tử nhìn cô cười đùa chọc ghẹo, đột nhiên có một bàn tay to hướng tới kéo cổ áo cậu nhóc, giống như đang xách cổ con chuột nhỏ, trực tiếp làm lơ sự giãy giụa bất mãn của cậu nhóc, ném trả vào lòng Quyên Tử.
Quay đầu lại thì thấy Lý Tồn Căn, cao cao gầy gầy tựa cây dương liễu đoan chính, anh cười ngượng ngùng, gọi Trần Kiều về nhà. Quyên Tử liền cười anh, người ta đều nói Lý Tồn Căn rất trung thực, hóa ra còn rất hộ thực (*) nha.
(*)护食 (hộ thực): Kiểu như ăn cây nào rào cây ấy, hay chó bảo vệ xương không cho bất kì ai tới gần.
Lúc này hai người đều xấu hổ, Trần Kiều không ngờ anh sẽ phản ứng như vậy, hại cô mất mặt chết đi được.Cuối mùa hạ, mặt trời giống như ngọn núi lửa đang lặng lẽ hoạt động, từng chút từng chút che giấu đi dư quang của chính mình, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lại như những sợi bông đang lơ lửng giữa trời xanh, thời tiết đứng gió, mọi thứ im ắng chẳng khác gì bức tranh thủy mặc.
Trong thôn không có đường lớn, toàn là những con đường bùn không thấy đầu đuôi, đường xá vắng hoe, rất nhiều đường nhỏ phải men theo bờ ruộng mới đi được. Dọc theo bờ ruộng có một hàng rào tre, cây bìm bìm, mướp hương, nho dại, quấn khắp nơi, thu hút rất nhiều sâu nhỏ tìm tới.
Chú chó vàng trong nhà tên là Hoàng Kim, một cái tên cực kỳ tầm thường, dù gì cũng chỉ là chó cỏ nông thôn, nên chẳng cần đặt tên gì quá hay. Lúc đầu Trần Kiều bị nó bắt lại, hại cô vừa sợ vừa ghét nó, ngồi bên bờ ruộng vừa thấy nó là nhặt ngay hòn đá nhỏ ném qua.
Hoàng Kim ngơ ngác khó hiểu, hạ thấp hai chân trước cảnh giác, do bị ném đau nên grừ grừ nhe răng nhìn cô. Trần Kiều chạy đến trước mặt Lý Tồn Căn bấu lấy eo anh, “Mày dám grừ hả, grừ nữa là tao giết thịt.”
Hoàng Kim khó tin nhìn Trần Kiều, lại nhìn nhìn Lý Tồn Căn, dường như muốn chủ nhân hỗ trợ nó một chút, không ngờ chủ nhân nhà nó lại là một người thấy sắc liền mê mẩn, chỉ biết ngây ngô nhìn vợ cười. Nhờ Trần Kiều, mà địa vị trong nhà của Hoàng Kim bị tụt dốc không phanh, nơi nào có cô là không có nó.
Thật tình,Trần Kiều ra ngoài với Hoa nhi còn chưa đủ hay sao, đột nhiên nó cũng phe phẩy đuôi, bốn chân tung tăng chạy theo. Chỉ là không dám đi gần cô, mặc kệ là phía trước hay sau, thấy bướm là đuổi bắt như điên, giống như hươu sao nhảy nhót lung tung, lâu lâu đảo mắt nhìn tới nhìn lui tìm Trần Kiều, tìm được rồi thì quay đầu tiếp tục đi chơi.
Tìm không thấy là sủa gâu gâu, chạy tán loạn khắp nơi, cuối cùng thấy rồi, lá gan như lớn hơn chạy tới ngậm lấy vạt áo cô, kéo về nhà. Trần Kiều tức giận gõ gõ lên đầu nó, “Con chó ngu ngốc, giống y như chủ của mày.”
Hoa nhi và những đứa nhỏ khác phải băng qua con đường nhỏ ở đầu thôn để đến trường, thôn đó có một bà đỡ rất nổi tiếng tên A Phúc. Trần Kiều giả vờ đi ngang vài lần để tìm hiểu tình huống, hình như đây là con đường duy nhất để ra khỏi thôn, cô không biết nhà thím A Phúc có nuôi con ngỗng trắng gặp người là rướn cao cổ mổ tới.
Trần Kiều xui xẻo, lần đầu tiên đi ngang đã bị con ngỗng đó đuổi theo, con ngỗng kêu cạc cạc, hưng phấn như uống nhầm thuốc. Phạch phạch cánh nhảy ra từ trong nhà, Trần Kiều khiếp sợ, nhanh chân bỏ chạy nhưng vẫn bị nó mổ một cái.
Hoàng Kim phản ứng nhanh hơn cô, nhe răng nhào tới, lập tức hỗn loạn một trận, ngỗng bay chó nhảy. Hoàng Kim giống như sư tử bị xâm phạm lãnh thổ, khí thế bừng bừng, ấn cổ con ngỗng xuống định cắn, nếu không phải thím A Phúc nghe thấy tiếng động chạy ra, thì nó đã cắn chết con ngỗng rồi.
Trần Kiều sờ soạng mắt cá đau muốn xuyên tim, đau đớn nghĩ thầm nơi dã man kể cả động vật cũng nhanh nhẹn dũng mãnh như thế này ư. Ngỗng trắng rụng rất nhiều lông, bộ lông mượt mà đã bị hói vài nơi. Hoàng Kim cũng không quá ổn, trên lông mày sưng một cục, đôi mắt cũng bị mổ trúng, chỉ có thể híp mắt nhìn cô.
Một người một chó đều quá thảm, nhìn nhau không dám nói gì. Thím A Phúc đưa Trần Kiều về nhà, tiện thể mang theo một lọ dầu hoa hồng, nói chuyện với mẹ Lý, nhịn không được cả hai người đều cười rộ lên, Trần Kiều khẳng định hai người họ đều đang cười nhạo cô, chụp lấy đầu Hoàng Kim, “Chó ngốc, mày thấy mất mặt chưa.”
Hoàng Kim chớp đôi mắt to ngập nước, nằm bò gác cằm lên mu bàn chân cô. Buổi tối Lý Tồn Căn trở về nghe kể xong anh cũng không cười, Trần Kiều còn nghĩ anh mà dám cười là cô đánh chết anh.
Trước tiên anh nhìn miệng vết thương của cô trước, sau đó đổ một chút dầu lên trên tay, xoa cho nóng lên rồi thoa nhẹ lên mắt cá chân cô, Trần Kiều đau tới mức nhe răng trợn mắt, suýt nữa khóc thành tiếng. Anh nắm mắt cá chân ngọc ngà, ôn nhu an ủi, “Ngoan ngoan, máu bầm tan rồi sẽ ổn thôi em.”
Sau đó gọi Hoàng Kim vào, xoa xoa đầu, gãi gãi cằm nó. Mặt nó tràn đầy hưởng thụ, “Ngày mai Hoa nhi về mổ heo, tao sẽ dặn Hoa nhi lấy xương cho mày ăn.”
Rồi lại nhìn Trần Kiều nói, “Hồi trước nó vừa gầy vừa nhỏ, con ngỗng kia cứ ăn hiếp nó miết thôi, mỗi lần thấy con ngỗng đó là đi đường vòng. Hôm nay rất giỏi nha, dám thắng trận trở về, thím A Phúc nói chắc do Hoàng Kim biết bảo vệ người nhà đấy.” Hoàng Kim không quá to, nghe nói đã nuôi được bảy tám năm rồi, nhưng vẫn nhỏ nhỏ như thế, có thể thấy được trong nhà không có gì thứ gì để bồi bổ cho nó. Quả nhiên chó không chê chủ nghèo, Trần Kiều nhìn Hoàng Kìm gầy guộc mà khó chịu trong lòng.
Lý Tồn Căn ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy vòng eo, lắp bắp hôn vành tai Trần Kiều vài cái, “A Kiều, gia đình tôi đều rất thích em, Hoàng Kim cũng thích em.”
Đương nhiên cô biết, nhưng cô không muốn chấp nhận.
—
Ngày hôm sau ra ngoài, chỉ cần vòng qua hàng rào tre, rẽ sang một ngọn đồi là có thể về nhà, Hoàng Kim đứng trên sườn núi, ghét bỏ nhìn hai người chậm chạp phía sau, sủa hai tiếng, rồi chạy về nhà trước. Nghĩ tới chuyện về nhà còn phải uống thuốc, cô lại chán nản, Trần Kiều ủ rũ xuống khỏi sườn núi.
Mẹ Lý đứng ở cửa đang bế một đứa trẻ, thấy Trần Kiều trở về, cười tủm tỉm giao đứa nhỏ cho Trần Kiều. Trần Kiều không hiểu nguyên nhân, ngơ ngác ôm lấy, mẹ Lý vui vẻ cười, đuôi mắt cong cong, “Ôm nhiều vào, có hơi trẻ con, không chừng sẽ có nhanh hơn đó.”
Thì ra là con của Lý Tồn Diệp, mẹ Lý rất hay đem trẻ con về cho Trần Kiều ôm, những người này gấp tới mức chờ không nổi rồi sao. Trần Kiều bực bội thật sự, đồng thời vẫn rất e sợ việc mình sẽ mang thai. Dù sao thì thuốc kia cũng khá tốt, ít nhất cô không còn vô duyên vô cớ sốt rét, hay tay chân ra mồ hôi lạnh nữa.
Chỉ có thể chọn buổi tối để thương lượng với Lý Tồn Căn, cô dùng mọi lí lẽ và chân tình để nói với anh, “Anh xem, không phải tôi không muốn có, chỉ là hoàn cảnh trong nhà đang khó khăn. Hoa nhi muốn đi học, mẹ thì lớn tuổi, trong nhà thiếu rất nhiều tiền, nuôi con vừa phí công vừa phí tiền, hoãn lại một chút được không, ít nhất thì khi anh giàu có hơn một chút đã.”