Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 16




Đèn dây tóc không sáng bằng đèn quỳnh quang, lớp thủy tinh trên bóng đèn đã bắt đầu phủ một lớp bụi mỏng. Trước đó Lý Tồn Căn đuổi chuột đã quét dọn một lần, bóng đèn kia cũng được anh lau qua rồi, trông khá sạch sẽ, bóng đèn phát ra ánh sáng màu vàng cam ấm áp. Trần Kiều vẫn không quen với thứ ánh sáng này, thị lực của cô hơi có vấn đề, nhưng do lâu rồi không tiếp xúc với di động, nên đã đỡ hơn được một chút.

Dưới bóng đèn, trên mặt đất có một cái hố nhỏ, có lẽ Lý Tồn Căn đã quen rồi, đi rất bình ổn. Nhưng Trần Kiều thì không, mỗi lần đều vấp chân, anh ngoài miệng không nói gì, nhưng khi thấy cô ngã là súc bùn lấp hố lại ngay.

Những chi tiết nhỏ nhặt đó, cô đâu để ý đến, trong lúc cô ngồi ở đầu giường chờ đợi, cô không khỏi nhớ lại những lời hôm đó của Hoa nhi. Dựa vào thời gian cô ở ngôi nhà này, những lần tiếp xúc với bọn họ, nói họ xấu thì cũng không chắc, dường như họ cũng rất thật thà, nỗ lực…

Điều làm cô giận nhất chính là những người đó biết bản thân mình khổ, mà vẫn có thể an yên thoải mái giúp người khác đi mua vợ, toàn là những thiếu nữ đáng thương bị lừa bán, đã vậy còn không sợ người ta biết. Ở trong mắt bọn họ, chắc chỉ có người nhà của bọn họ là đáng thương cần được giúp đỡ thôi, còn người thành phố bị đánh bị mắng như thế nào cũng được ư.

Trần Kiều yên lặng giận dỗi, Lý Tồn Căn rửa mặt xong đi vào phòng ngồi cạnh cô. Đã qua hai tháng rồi, kể từ khi ở bên cô và bắt đầu làm ‘chuyện đó’, hình như anh đã cao hơn một chút, cơ thể càng rắn chắc, tính trẻ con cũng vơi dần, rất nhanh anh sẽ trưởng thành, rồi trở thành một người đàn ông có thể gánh vác cả gia đình.

Bình thường anh vẫn mang bộ dáng ấu trĩ kia, nào là nói đùa với Trần Kiều, dỗ dành cô, cười cười lộ ra hàm răng trắng, đôi lúc trộm nhìn cô lại y như con chuột nhỏ. Chỉ khi lên giường mới biến thành người khác, vừa hung hăng vừa ngang tàn, luôn ‘làm’ cô phát khóc, nhiều lúc tức giận véo anh cắn anh, thì anh mới sờ sờ tóc cô an ủi, hôn mặt, nhỏ giọng lấy lòng.

Trần Kiều vặn eo, né tránh cái tay vừa bò lên đã không an phận của anh, Lý Tồn Căn không hiểu sao cô lại bực. Dù sao thì A Kiều cũng thường xuyên tức giận và ghét bỏ anh, không sao anh tự mua vui là được, gần như việc này là bản năng khi ở trước mặt cô rồi.

Lý Tồn Căn vắt óc suy nghĩ một lúc, lát sau anh khô khan nói: “Em đừng giận mẹ, mẹ khi dễ em, em tâm sự với tôi là được mà? Tôi sẽ nói chuyện với mẹ. A Kiều, mẹ tôi lớn tuổi rồi, bà ấy đã sống quá cực khổ, em đừng để ý tới bà ấy là được mà.”

Mẹ chồng nàng dâu là vấn đề nan giải muôn thuở mà, Lý Tồn Căn tuy nhỏ tuổi nhưng vẫn như ông cụ non dàn xếp mọi việc trong và ngoài vô cùng gọn gàng ngăn nắp, dù đôi lúc cũng khá ngớ ngẩn. Còn cô rõ ràng lớn hơn anh vài tuổi, nhưng việc đối nhân xử thế lại rất thái quá, hay đấu đá với những người khác, so với anh còn kém xa, công nhận anh nhịn giỏi thật.

Trần Kiều gác cằm lên đầu gối, liếc mắt nhìn anh, cười giễu: “Rõ ràng là mẹ anh véo tôi, tôi chưa bao giờ đánh trả, tôi có trêu chọc bà ấy bao giờ. Anh bất công như vậy, còn cưới vợ làm gì, ở với mẹ anh tới già luôn đi.”

Lý Tồn Căn không biết trả lời cô thế nào, cười rộ lên, trên má hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ. Anh lại gần ôm eo cô, sờ tới sờ lui làm Trần Kiều nhột vô cùng, vừa muốn đẩy anh ra thì anh lại làm một vẻ mặt thắc mắc, “A Kiều, em có ngoan ngoãn uống sữa không?”

Có ngoan hay không chẳng phải anh là người rõ nhất sao? Sáng nào cũng tự đi vắt sữa, nhìn cô bóp mũi uống xong mới xuống núi mà. Ngay sau đó, anh xoay người đè cô xuống giường, đầu anh cứ như cái đầu heo làm loạn trên người cô, quần áo rối tung cả lên, một tay anh bóp lấy bầu ngực mềm mại của cô, ngực nhũ tuyết trắng căng đầy trong khe hở bàn tay anh, Lý Tồn Căn liếm môi hai cái, thở dài: “Lại to hơn rồi…”

Mặt Trần Kiều lập tức đỏ như Quan Công, cô cũng không biết vì sao lại thế nữa, rõ ràng đồ ăn chẳng có tí dinh dưỡng nào, trên người chỗ khác đều gầy, duy chỉ có ngực là càng ngày càng lớn. Cô nâng một bên để ước lượng, hiện tại so với trước hình như đã nặng trĩu hết rồi.

Từ xưa đến nay cô đều không ở yên, mỗi lần anh muốn cô đều phải phí không ít sức, giờ anh không đợi cô xô đẩy cự tuyệt đến kiệt sức nữa, nếu thế thì anh khó hành sự được. Anh lập tức vừa lột đồ cô, vừa xoa nắn cho người cô mềm ra, tiếp đến còn nói chuyện để phân tán sự chú ý của cô, “A Kiều, ngày mai hai ta cùng xuống núi nhé.”

Trần Kiều cắn răng, cố bảo vệ lớp áo, lại bất thình lình bị anh sờ đến thắt lưng, tức giận nói: “Không đi.”

“Không gọi em làm việc đâu, chỉ đem cơm cho tôi thôi.” Mỗi ngày ở nhà mẹ Lý đều mắt to trừng mắt nhỏ với cô, rất dễ xảy ra mâu thuẫn, vậy nên anh muốn ở bên cạnh cô nhiều hơn.

Trần Kiều mím môi, không muốn nói lời nào cả, nhưng anh lại quá tra tấn người khác. Lý Tồn Căn dễ dàng ngậm lấy một bên nhũ hoa phấn nộn, đầu lưỡi linh hoạt như con rắn nhỏ, vẽ xoắn ốc theo quầng ti, răng nanh thỉnh thoảng cọ vào đầu nhũ, khiến cô vừa tê dại vừa kích thích.

Ngón tay thô ráp của anh ấn lên cửa hoa huy*t, vân vê hai cánh môi, nhẹ nhàng xoa nắn hạt châu hồng thuận. Lòng bàn tay anh áp vào khe hở sờ soạng, đến khi cảm nhận được lượng chất lỏng sền sệt chảy ra mới đưa một ngón tay vào, xoay xoay cọ sát lớp thịt non bên trong, nghe được tiếng hô hấp ngày một gấp gáp của cô. Ngón tay lại càng không an phận, bắt chước động tác ra vào của côn th*t, gần như dính chặt vào phía trên vách thịt, nhiều lần đều kích thích đúng điểm G.

Trần Kiều há miệng thở dốc, nắm chặt lấy gối nằm, mái tóc xinh đẹp rối tung, toàn thân run rẩy. Thuận theo động tác của anh mà nâng thân dưới lên, dáng vẻ như bị ngón tay của anh làm cho sung sướng, anh càng lúc càng nhanh, khoái cảm mãnh liệt từng đợt từng đợt từ phía dưới dâng lên, lan đến toàn tế bào thần kinh, chạy thẳng vào nơi mẫn cảm nhất, cơ thể cô căng chặt, cảm thấy cô sắp ra rồi, anh bắt đầu nhanh hơn nữa, cuối cùng sau vài lần toàn lực, cả người cô mềm nhũn tiết đầy trên tay anh.