Tiễn hai người Lý Trường Thụ đi, Lý Tồn Căn theo Trần Kiều vào phòng, thấy cô như người mất hồn, sắc mặt trắng bệch anh hơi lo lắng, “A Kiều em sao vậy, bị dọa sợ rồi à? Em đừng sợ, mỗi năm chỗ tôi đều sẽ thiến heo như vậy đấy, phải thiến thì chúng mới mập, nuôi sẽ mau lớn hơn. Từ nhỏ đến lớn tôi chứng kiến khá nhiều lần rồi, cha tôi ông ấy cũng làm thế, ông còn nói sẽ dạy tôi.”
“Anh cũng làm vậy sao?” Trần Kiều khẩn trương, đối mặt với một người cầm dao dính máu mặt không đổi sắc, cô sợ.
“Tôi thì không đâu, cha tôi còn chưa dạy đã bệnh mất rồi.” Mặt anh toát lên vẻ cô đơn, vì chữa bệnh cho cha mà tiêu tốn hết phân nửa gia tài, kết quả cuối cùng vẫn mất cả người lần của, nếu không thì gia đình họ cũng không nghèo đến mức này.
“Nhà anh bây giờ còn cần tiền à?”
Lý Tồn Căn nhìn cô, nghiêm túc nghĩ, “Hoa nhi cần tiền để đi học, nó học tới đâu tôi sẽ lo đến đó, phòng ốc trong nhà vẫn còn tốt có thể trụ thêm vài chục năm nữa. Trong nhà thiếu thứ gì tôi cũng sẽ mua đủ, còn có…” Anh trộm nhìn cô rồi cúi đầu xuống, “Có con nữa, nên tôi vẫn muốn tích góp thật nhiều tiền…”
Trần Kiều căng thẳng, không muốn thảo luận đề tài này với anh, cô đánh trống lảng sang chuyện khác, “Anh học đến lớp mấy?”
“Cấp 2…” Anh nhỏ giọng, dường như rất khó mở miệng trả lời, cha vừa mất, toàn bộ gánh nặng trong nhà đều đặt lên vai mẹ, anh là con trai duy nhất trong nhà, anh không chống đỡ thì ai chống đỡ đây. Trần Kiều không từ bỏ, “Chỗ tôi mọi người đều như nhau cả, học đến đại học mới đi làm, thậm chí còn học lên nghiên cứu sinh, tiến sĩ. Anh muốn đi học không? Tuổi anh cũng không lớn, tiếp tục học có thể sẽ tốt nghiệp cấp 3, đến lúc đó muốn ra ngoài tìm việc, hay làm ở địa phương đều sẽ kiếm được nhiều tiền hơn trồng trọt đấy.”
Nhưng Lý Tồn Căn tỏ vẻ kháng cự với việc ra ngoài làm việc, anh không muốn rời xa nơi ở hiện tại, “Đã sống ở đây nhiều năm rồi, cha qua đời ruộng đồng trong nhà đều giao cho tôi, có lẽ tôi vẫn tiếp tục trồng trọt thôi.”
“Trồng trọt làm sao kiếm được nhiều tiền chứ, anh trồng gần một năm cũng không bằng một tháng lương của người ta đi làm. Anh nhìn đi, mẹ anh cũng lớn tuổi rồi, em gái thì đi học, sẽ càng ngày càng tốn tiền đó? Sao anh không chuẩn bị trước đi? Hay tôi chỉ cho anh cách này nhé, mấy chục ngàn đồng đó nhà tôi có…”
Trần Kiều còn chưa nói hết, Lý Tồn Căn đã cắt ngang lời cô, anh nổi giận, “Em bỏ ý định đó đi, A Kiều, đừng nói những lời như thế nữa, tôi không muốn giam em cho đến khi mang thai đâu.”
Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, sau khi Lý Tồn Căn xuống núi, tất nhiên Trần Kiều không có cơ hội ra khỏi phòng, trong nhà thiếu người nên nhốt cô lại để bớt tí gánh nặng. Trần Kiều kháng cự vô số lần, thế này thì làm sao cô quan sát tình hình bố trí kế hoạch chạy trốn được, cô trút giận lên Lý Tồn Căn, mắng anh không biết giữ lời, biết nói chứ chẳng biết làm. Mỗi lần anh muốn thân mật với cô, cô lại càng nổi điên.
Lý Tồn Căn nắm lấy cổ tay cô cẩn thận vuốt ve, cảm xúc mềm mại trơn trượt cùng hương thơm này làm anh nghiện thật sự, anh đè lên người cô như con trâu nước, làm cho Trần Kiều mệt mỏi thở dốc. Thật ra Lý Tồn Căn cũng rất mệt, ban ngày phải xuống núi làm việc, đêm về chỉ muốn làm với cô một lần mà chẳng bao giờ đạt được ý nguyện, dù anh đã làm việc cả ngày, nhưng chỉ cần sử dụng chút lực thì việc áp chế cô cũng không thành vấn đề, tuy nhiên làm thế thì cô càng náo loạn hơn thôi, vốn không phải biện pháp tốt.
Anh bất động, an phận ôm cô ngủ, Trần Kiều vẫn luôn đề phòng, đợi một lúc cũng không thấy anh có động tác nào khác, còn nghĩ anh đổi tính, cô khá kinh ngạc, giá như cứ như thế này thì tốt. Hôm sau lúc thức dậy, anh liền gọi cô ra ngoài cùng anh, Trần Kiều không quan tâm anh tính mua thuốc để làm gì với mấy quả bầu hồ lô, cô vừa nghe được ra ngoài là lập tức ngồi dậy thay đồ.
Ăn cơm xong, Lý Tồn Căn khiêng cái cuốc, kéo theo Trần Kiều xuống núi. Trần Kiều thờ ơ lạnh nhạt quan sát xem anh muốn làm gì, cô vẫn luôn yên lặng đi theo, họ ra ngoài lúc trời vừa hửng sáng, đi gần nửa tiếng mới đến được nơi anh muốn đến, Trần Kiều nhìn khắp nơi. Cô có cảm giác như mình đã lạc vào nơi núi sâu rừng già rồi, các cây đại thụ ở đây tựa như chọc thẳng lên trời cao, ánh nắng dày đặc chiếu rọi loang lổ qua từng tầng lá xanh, soi thẳng vào những chiếc lá úa tàn trên mặt đất ẩm ướt, phía trước là đường núi uốn lượn gập ghềnh, cứ như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Trần Kiều quá mệt rồi, mồ hôi đua nhau chảy, vai và lưng đều bị ướt một mảng lớn. Tuy anh đưa cô đi cùng, nhưng không có ý để cô phụ mình, anh bắt đầu hì hục cuốc đất, Trần Kiều nghỉ ở ven đường, thừa dịp anh không chú ý cô lén trượt xuống đứng sang một bên.
Hiện tại họ đang ở sườn núi, trèo lên trên một chút sẽ có một đoạn đường dẫn ra khỏi khu rừng đi đến vách núi. Trần Kiều đứng trên tảng đá lớn khiếp sợ nhìn về xa xăm, cô có thể thấy được từng ngọn núi nối liên tiếp nhau dài đến vô tận, sương sớm chưa tan, mây trắng như lớp lụa mỏng bao phủ cả sườn núi, phía dưới là đại dương xanh xanh, bao la rộng lớn vô biên. Dưới núi nơi cô đang đứng một chút có một vài ngôi nhà nằm rải rác, con đường nhỏ hẹp quanh co, xem xét bốn phương tám hướng xong, cô hoàn toàn không biết nên chạy thế nào.
Trần Kiều đau đầu, uể oải cực điểm, ngơ ngẩn tìm đường ra. Lúc trước cô với Hoa nhi nói chuyện phiếm, Lý Tồn Hoa đã nói cho cô biết mỗi ngày cô bé đi học đều mất một giờ xuống núi, trèo đèo lội suối, lúc ấy cô không tin, cho rằng Hoa nhi hù dọa để cô từ bỏ ý định chạy trốn. Hiện tại xem ra, một giờ còn khá khiêm tốn đấy.
Trần Kiều trầm mặc ngồi xuống, vậy ra không phải Lý Tồn Căn không sợ cô chạy trốn mà vì tin chắc cô không trốn được? Phải nói, hoàn cảnh hiện tại làm cho Trần Kiều chịu một trận đả kích rất lớn, dựa vào năng lực của cô, đường sống còn xa lắm.
Thật ra lúc Lý Tồn Căn cuốc đất anh luôn để ý đến cô, lâu lâu sẽ ngẩng đầu lên xem cô có còn ngồi ở đó hay không. Trần Kiều trợn mắt nhìn anh, đứng dậy ra phía sau cây cổ thụ, sau đầu Lý Tồn Căn như mọc thêm đôi mắt, ngẩng đầu, mắt sáng quắc hỏi, “A Kiều, em muốn đi đâu?”
“Đi vệ sinh không được à?”
Anh buông cái cuốc, đi tới, “Tôi đưa em đi.”
“Anh có biết xấu hổ không, con gái đi WC cũng đòi theo.”
“Trên người em có chỗ nào tôi chưa sờ qua đâu chứ.”Anh nhỏ giọng nói thầm, cái thái độ lơ đễnh tự hào này làm cho Trần Kiều tức giận đến trừng mắt. Anh phục hồi tinh thần, bắt đầu nhẹ nhàng dỗ dành cô, “Tôi cũng đi, trong núi nhiều rắn với côn trùng lắm, lỡ cắn em thì không tốt đâu.”
Trần Kiều hầm hừ đi WC, quay đầu thấy Lý Tồn Căn nghiêng người muốn đi qua, trong lòng chấn động, “Anh đừng lại đây, tôi muốn đại tiện.”
Anh ừm một tiếng ra hiệu đã biết, Trần Kiều lại ồn ào than không có giấy, ở nơi này bọn họ đều dùng lá bắp phơi khô hoặc lá cây để vệ sinh, Trần Kiều không thích. Anh cũng không có biện pháp, đành phải chạy về xem trong túi xách có gì để cho cô dùng không.
Thứ Trần Kiều chờ chính là bây giờ, cho dù cô không biết chút gì về đường trong núi, cho dù Lý Tồn Căn đã nói trước là có người chết trong núi, cô đều mặc kệ. Có lẽ hôm nay chính là cơ hội duy nhất, nếu chạy thoát, bất luận thế nào cũng không trở về với anh.
Trần Kiều cắm đầu chạy về phía trước, mặc kệ là hướng nào, nhánh cây đánh vào người vừa đau vừa rát, nhưng cô không quan tâm nữa. Cô nghe được Lý Tồn Căn ở phía sau lớn tiếng gọi cô, nhưng cô chẳng những bỏ mặt mà còn tăng tốc, cô chưa từng có cảm giác tim nhảy lên cổ họng như bây giờ, tập trung toàn bộ tinh thần, cô nhất định sẽ thoát, nhất định. Nếu bị bắt, cô sẽ tự xác.
Nhưng rốt cuộc vẫn bị bắt được, cũng phải thôi cô là một người ngay cả đại hội thể thao 500m cũng chưa từng tham gia thì làm sao có thể thắng được Lý Tồn Căn tựa như khỉ lớn lên ở trong núi cơ chứ. Thời điểm bị anh giữ chặt từ đằng sau cô lập tức nhảy lên, giãy giụa, gian nan đẩy mặt anh ra, do sườn núi gập ghềnh, Trần Kiều trượt chân kéo theo cả Lý Tồn Căn lăn xuống sườn núi.
Cô nghe được tiếng anh hít sâu, hẳn là đã bị thương ở đâu đó, Trần Kiều nhân cơ hội này đẩy anh ra, làm anh té xuống. Lý Tồn Căn ngồi dưới đất, một chân không thể động đậy, muốn giữ chặt cô nhưng không được. Trần Kiều quan sát anh hồi lâu, thấy mặt anh đổ mồ hôi cuồn cuộn, không biết là do đau hay do nóng, vài lần muốn đứng lên nhưng lại tiếp tục ngã.
Cô hả giận cực kỳ, trong lòng mừng rỡ, chậm rãi lùi về sau mấy bước, thấy anh không có cách nào đuổi theo, liền quay đầu chạy. Lý Tồn Căn giận đến điên rồi, Trần Kiều không nghe thấy anh gọi, cô leo lên một lối nhỏ chạy thẳng xuống núi.
Cô há mồm trừng mắt nhìn hai tên nông dân trước mặt, trong đó có một người xấp xỉ tuổi Lý Tồn Căn, hắn liền đi tới bắt cô lại, người lớn tuổi kia kéo hai tay cô ra sau lưng, nói: “Nhìn xem, mấy ngày rồi? Vừa ra ngoài là không nghe lời?” Ông ta đánh giá Trần Kiều từ trên xuống dưới chừng vài lần, sau đó dùng tiếng địa phương nói nói: “Không dám đánh nó à, đã sớm chỉ mày đánh nó mới biết sợ mà. Thương đến thế sao?”
Lý Tồn Căn lắc đầu, đen mặt nhìn Trần Kiều, Trần Kiều chết lặng. Vừa rồi chạy được vài bước, ven đường đột nhiên xuất hiện thêm hai người, sự chủ động giờ đây không còn trong tay cô nữa. Hồi thần xong Trần Kiều bắt đầu giãy dụa, liều mạng mà giãy, vừa đánh vừa cào những người đang giữ cô, rõ ràng sắp tìm được đường sống giờ lại thất bại trong gang tấc, sự tuyệt vọng này khiến cô sinh ra rất nhiều dũng khí, người nọ vừa muốn né vừa không dám buông cô, chật vật thật sự.
Lý Tồn Căn trầm giọng gọi tên cô, Trần Kiều mắt điếc tai ngơ, đột nhiên anh duỗi tay tát cô một cái. Trần Kiều trừng mắt nhìn anh, cứ như đang nhìn một kẻ không đội trời chung, sự đau rát ở nơi bàn tay Lý Tồn Căn dần lan rộng đến tim anh, anh lơ đi, không nhìn cô nữa.