Quan Chính nên cảm thấy may mắn vì khi Bảo Bảo nói lời này hắn đạt tới cao trào nên không thể nghe, nếu không nhất định hắn sẽ bị dọa đến không thể tiết.
Hạ thể Quan Chính vận động vài cái liền đem tinh hoa của mình bắn hết vào trong người của Bảo Bảo.
Quan Chính đặt Bảo Bảo trên ghế sô pha, nhưng vừa đặt mông Bảo Bảo xuống ghế sô pha y liền phát ra tiếng kinh hô: “A! Đau!”
Bảo Bảo ôm chặt lấy Quan Chính không chịu buông tay.
Quan Chính đau lòng ôm lấy Bảo Bảo ngồi trên người mình, còn hắn thì ngồi trên ghế sô pha, làm cho Bảo Bảo thoải mải dựa trên ngực mình.
Quan Chính dựa cằm mình trên đỉnh đầu Bảo Bảo, tự trách hỏi.
“Bảo Bảo thân thể ngươi không sao chứ?”
“Hoàn hảo, đừng lo, chỉ là thí thí có điểm đau.”
“Như vậy a? Thật xin lỗi Bảo Bảo, ta đối với ngươi thật quá phận, ta đáng chết.”
“Không nghiêm trọng như vậy, chỉ cần sau này ngươi phải nhớ rõ, sớm về nhà, nhớ ta ở nhà chờ ngươi là tốt rồi, ngươi còn tìm nữ nhân nữa không? Chuyện nữ nhân làm được Bảo Bảo cũng có thể làm được a! Ta có thể nấu cơm cho ngươi, ngay cả chuyện người lớn ta cũng có thể cùng ngươi làm, như vậy ngươi còn đi tìm nữ nhân nữa không?”
“Ân, ta nhớ kỹ, ở nhà lúc nào cũng có Bảo Bảo chờ ta, về sau ngày nào ta cùng Bảo Bảo sẽ bên nhau, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”
“Chịu trách nhiệm? Nghe sao giống phim tình cảm nam diễn viên sau khi ở một đêm tại nhà của nữ diễn viên, đêm hôm sau đều nói những lời như thế này, uy! Ngươi không cần để ý.”
“Bảo Bảo chờ ngươi mười tám thì ta cũng đã bốn mươi, đến lúc đó nhìn ta như một lão nhân, ngươi xác định còn muốn bên ta sao?”
Quan Chính mơ hồ cùng Bảo Bảo bàn luận về tương lai.
Bảo Bảo không phải là hài tử thân sinh của hắn, chờ khi Bảo Bảo có thể tự lập, y như thế nào còn quan tâm tới phụ thân không có cùng huyết thống như hắn sao?
“Ngươi yên tâm, ta biết ngươi bổn, ta không chiếu cố người thì ngươi sẽ bị bổn nữ nhân khác lừa, cho nên ta sẽ luôn bên ngươi, nhìn thấy nữ nhân nào khả nghi, ta sẽ thay ngươi đuổi các nàng đi, coi như ta làm việc thiện đi.”
Bảo Bảo nói như đang bản thân mình đang ban đại ơn cho Quan Chính.
“Bảo Bảo ngươi còn nhỏ, sao lại có thể nói vậy, về sau ngươi sẽ hối hận, bất quá ngươi yên tâm, nếu ngươi không muốn có nữ nhân vào cửa gọi nàng là mụ mụ, ta sẽ đáp ứng ngươi, trước khi ngươi trưởng thành ta sẽ không cưới vợ. Phụ tử chúng ta sẽ bên nhau vài năm”
“Ta còn nhỏ sao? Chờ qua một thời gian, khi ta mười ba tuổi lúc đó ta cũng đã trưởng thành, thời điểm đó có thể làm, hảo hảo rửa thí thí của ngươi chờ Bảo Bảo đến đi.”
“A!?”
Quan Chính mở to hai mắt không tin được những gì mình vừa nghe, đây sao có thể là lời của một hài tử chín tuổi nói sao? Đứa trẻ này đang suy nghĩ gì? Là ai dạy cho y?
Quan Chính đem những lời của Bảo Bảo thành những lời nói đùa, cũng không đặt ở trong lòng, hơn nữa cuộc sống cũng rất hạnh phúc, trước khi ra cửa có người đứng trước cửa nói hắn về sớm, về nhà có người nấu cơ chờ hắn về, cuộc sống như vậy đã quá đủ
Cuối tuần Bảo Bảo cho hắn một cơ hột thân cận, nói cho hắn phát tiết dục vọng của mình, tuy rằng qua hôm sau vì hắn không thể tiết chế chính mình mà làm Bảo Bảo nằm một chỗ cả ngày, nhưng Bảo Bảo vẫn kiên trì muốn hắn làm, nói là sợ hắn không kiềm chế được tìm người khác, tìm một mụ mụ cho y.
Cuộc sống như vậy có thể coi là hạnh phúc? Nhưng lại có một chuyện lại làm tan vỡ hết cuộc sống êm đẹp của cả hai.
Hoàn