Cái ngày hôm nay không phải là lần tệ hại nhất mà chúng nó bày trò với tôi. Tôi còn nhớ hồi lớp 7, chúng nó đã hội đồng đánh tôi đến sưng cả mặt, chân tay thâm tím đến không còn chút sức lực gì, chưa dừng ở đó, chúng nó còn vừa đánh vừa lột đồ tôi rồi dùng điện thoại quay lại, hăm dọa tôi nếu dám phản kháng thêm lần nào nữa chúng nó sẽ tung clip này lên mạng xã hội. Và tôi nghĩ cái thời điểm thích hợp để chúng nó đăng clip đó lên chính là ngày hôm nay.
Tôi cúp học trở về nhà sau khi đã tắm gội sơ qua ở nhà vệ sinh trường. Cái mùi hôi thối cứ đeo bám tôi suốt quãng đường về nhà khiến tôi phải đi bộ một quãng đường dài vì bác tài xế xe buýt không cho lên xe. Thật may là Bác Vân đã sang nhà bố tôi để tổ chức tiệc đón khách quý, vì bố tôi nói không ai có thể chu toàn lo một bữa ăn thịnh soạn tốt như bác Vân nên cứ mỗi lần nhà bên đó có khách quý đến bố tôi thường hay bảo bác sang đó làm.
Tôi bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ sạch sẽ và cái đầu ướt nhẹp vẫn còn thoang thoảng mùi dầu ăn dù đã dùng bao nhiêu dầu gội đi nữa. Tôi ngồi vào máy tính vào hòm thư điện tử của mình. Là thông báo xét tuyển vào trường trung học phổ thông Á Đông - ngôi trường được Mỹ tài trợ ở Việt Nam. Trường được miễn học phí cho những ai có chứng chỉ tiếng anh TOEIC trên 600 điểm và khi học xong sẽ được xét tuyển vào các trường đại học của Mỹ. Đó chính là lí do chính cho việc tôi muốn vào trường này - đi du học Mỹ và biến khỏi nơi đây, không bao giờ quay lại.
Thư điện tử của trường thông báo tôi đã được tuyển thẳng vào trường và được miễn 70% học phí vì chứng chỉ của tôi vẫn chưa đủ 600 điểm, nhưng như vậy cũng là tốt rồi, dù sao cũng đã trúng tuyển. Việc cần làm của tôi bây giờ là tốt nghiệp cấp 2 một cách thuận lợi. Vậy là ổn.
Đột nhiên điện thoại kêu lên, trên màn hình hiện lên 2 chữ vỏn vẹn ' Bố '. Tôi có chút ngạc nhiên nhưng vẫn bình thản trả lời điện thoại.
" Dạ, bố!"
"Con mau đến đây. Nhớ ăn mặc đẹp một chút, nhà ta có khách quý."
Bố tôi nói với tông giọng bình thản thường ngày. Tôi dù trong lòng vô cùng thắc mắc không hiểu nhưng tôi cũng vâng dạ mà làm theo lời bố. Vì trước giờ chưa lần nào bố bảo tôi cùng ngồi vào bàn ăn cơm nếu ở đó có mẹ cả và thằng Minh, huống hồ lần này lại là khách quý. Bố đang tính làm gì vậy? Công khai rằng mình đi lăng nhăng và sinh ra đứa nghiệp chướng này?
Tôi bắt xe buýt đến nhà lớn, mặc một bộ quần áo không quá nổi bật nhưng vẫn vô cùng thích hợp cho một bữa ăn sang trọng. Vừa vào đến cổng đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vọng ra từ phòng khách trong nhà. Đột nhiên tôi có một linh cảm không lành khi nghe thấy tiếng cười nói của một người nào đó.
Tôi bước vào nhà chào bố mẹ và một ông chú trạc tuổi bố tôi đang ngồi ở đó. Điều ngạc nhiên không phải là ông chú mà là đứa con gái ngồi bên cạnh ông ta, đó không ai khác chính là người đã đổ cái hỗn hợp kinh khủng kia vào đầu tôi chiều nay.
" Ngân!" Nó dơ tay chào tôi cùng cái giọng thân thiện của nó.
Tôi không biết phải phản kháng thế nào, chỉ đứng im nhìn nó chờ xem nó còn định dở trò gì thêm nữa.
" Đến rồi thì vào đây ngồi đi."
Tôi lấy lại sự bình thản ngồi xuống theo lời bố. Như dự đoán mẹ cả và thằng Minh còn chả thèm liếc tôi lấy một cái, vì đang có khách nên hai người họ không dám đứng lên bỏ đi, chỉ quay mặt đi nhìn sang chỗ khác.
" Cháu là Ngân phải không? Bạn An nói hai đứa rất thân với nhau?!" Ông chú cười nói ôn hòa nhìn tôi, xem câu nói này thì con nhỏ này chắc chắn đã xuyên tạc gì đó với bố mẹ nó rồi. Tôi chỉ vâng sơ qua một tiếng, con nhỏ cũng có vẻ mãn nguyện với câu trả lời của tôi.
"Cái An nó thấy bác sang nhà cháu thế là đòi đi bằng được. Haha. Bác cũng không ngờ hai đứa cùng lớp lại còn thân nhau như vậy!" Ông chú này là bố ruột của con nhỏ kia? Tôi thật thấy nghi ngờ ở bệnh viện năm đó cô y ta liệu có đặt nhầm bảng tên khai sinh hay không?! " Vậy cháu đã có dự định vào trường nào chưa?"
Tôi không chút do dự mà nói " Dạ cháu vẫn đang cân nhắc ạ!" Đến bác Vân còn chưa biết tôi một mình đăng kí vào trường Á Đông huống chi là ông chú này.
"Vậy à! Hay là cháu cũng chọn trường trung học XX ở thành phố B đi, bác đang tính cho cái An vào đấy học, hai đứa học chung có gì còn giúp đỡ nhau được. Với cả nếu cháu vào đấy thì cứ yên tâm là bác lo cho hết." Ông chú quay ra cười với bố tôi, bố tôi cũng vui vẻ đáp lại. Nói như vậy thì ai cũng hiểu ý ông ta là gì. Nếu đã 'lo' được như vậy thì chắc hẳn ông chú này cũng là người có tiếng tăm, thảo nào mà con gái nó lại có cái tính như vậy.
" Dạ vâng cháu sẽ xem xét thêm ạ!" Tôi trả lời xã giao
Ông chú có vẻ hài lòng với câu trả lời của tôi. Ngồi nói chuyện thêm một lúc thì ông chú và con nhỏ An cũng xin phép ra về. Cho đến phút cuối cùng trước khi lên xe cô ta vẫn nở nụ cười thân thiện chào tôi. Tôi thì không thể làm được điệu bộ giả tạo đó chỉ hờ hững buông một câu " Về cẩn thận".
"Đã ăn cơm chưa?" Sau khi tiễn khách đi, bố tôi quay lại hỏi.
Tôi còn chưa kịp mở lời thì đã thấy giọng mẹ cả gọi to " Bác Vân! Dọn một ít cơm thừa ra đi". Tôi chỉ cười hiền với bố mà bảo " Con ăn rồi ạ" rồi xin phép đi về. Bố tôi cũng không giữ lại nữa, lườm mẹ cả một cái rồi tiễn tôi ra ngoài cổng.
Một ngày nữa lại trôi qua. Ngày qua ngày luôn có những sự việc như vậy diễn ra với tôi. Bạn bè! Gia đình! Nói trắng ra là tôi đều không có mấy thứ đó. Tôi cũng không biết mấy thứ đó được định nghĩa như thế nào. Tuổi thơ của tôi ở đây. Tôi chẳng lấy gì làm tiếc nuối khi từ bỏ nó cả. Chỉ muốn đi thật nhanh, càng xa càng tốt, bắt đầu một cuộc sống mới với một con người mới.