Vạn Năm

Chương 26: Chương 26: Chương 26​






Tử Lan nghe vậy thì hơi nhướn mày, nàng sao phải sợ hắn? Tử Lan hơi xoay người lại nói:
-Tiểu nữ không dám – Nàng nhìn thẳng vào hắn nói – Nhưng Thái tử không nghĩ việc cô nam quả nữ ở chung với nhau rất dễ gây hiểu nhầm sao?
-Ta…- Cảm giác nghèn nghẹn ngay ngực lại tăng thêm, nhưng hắn quả thực không phản bác lại nàng. Song, tại sao nàng lại có thể ở một mình cùng với Tứ đệ, còn luôn luôn tránh mặt hắn? Thái tử cất giọng hơi khó chịu hỏi – Nàng cùng Tứ đệ rất thân thiết?
-Sao Thái tử lại hỏi thế? – Tử Lan hơi ngạc nhiên nhưng sau đó liến trấn định hỏi.
-Hôm trước ta thấy nàng đi cùng đệ ấy – Thái tử vội vàng nói, sau đó mới hối hận, nếu nói vậy chẳng phải để nàng biết hắn theo sau nàng hay sao.
-Chỉ đi cùng một đoạn đường mà thôi, không tính là quen biết – Tử Lan nhàn nhạt đáp. Khi nghe một vài tiếng oanh oanh yến yến đang lại gần, nàng hành lễ với Thái tử nói – tiểu nữ xin cáo lui trước.
Không đợi Thái tử cho phép, nàng cùng Tử Y luồn vào vườn đào biến mất, bỏ lại một mình Thái tử ngẩn ngơ đứng đó. Ra khỏi vườn đào, Tử Lan đi về phía Nghênh Phong các, vừa đi nàng vừa suy nghĩ. Vết tích ở khu phía đông là như thế nào? Mục đích của đối phương là gì? Tử Lan không hề hay biết kế hoạch săn bắn ngày hôm sau. Nàng không tài nào đoán được ai sẽ đi vào khu vực đó, căn cứ theo chất liệu miếng vải đen lúc nãy thì chủ nhân đối phương không phú cũng quý, Tử Lan cất tiếng hỏi Tử Y:
-Khu vực phía đông đó có gì?
-Khu vực đó không nguy hiểm lắm, là khu vực săn bắn thông thường, nhưng hay có dã thú như hổ hay cáo nên chỉ có các tướng quân yêu thích khu vực đó, các vương gia cũng rất thích – Tử Y đáp.

-Các vương gia cũng thích à? – Tử Lan cười đến rạng rỡ, vậy đối phương ngoài Hiên Vương gia thì còn có thể là ai.
***
Ngủ một giấc, sáng hôm sau Tử Lan thức dậy khá sớm, mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa màu đỏ, mái tóc búi lại như nam nhân nhưng lại khéo léo khoe khuôn mặt thanh thú, trên mái tóc Tử Lan buộc một dải lụa dài, cài thêm một cây trâm với bộ diêu bằng bạc gắn đá ruby. Tử Lan bước xuống dưới nhà, Tử Y choàng thêm cho nàng một chiếc áo choàng lông, che hầu hết khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt cực sáng. Tử Lan đứng trong hiên chờ Ám Dạ dắt ngựa tới. Ngựa của Tử Lan là Hãn Huyết bão mã của Tây Vực do Linh U Cung tìm mua được. Vừa lúc nàng định lên ngựa thì thấy đại ca và Tường Hách đi cưỡi ngựa từ ngoài về.
-Đại ca, Tường thế tử - Tử Lan lên tiếng chào hỏi.
-Muội đang chuẩn bị đến trường săn à? – Tử Hàn vừa nói vừa vén lại chiếc áo choàng lông r buộc dây lại cho ngay ngắn.
-Vâng – Tử Lan đáp.
-Vậy cùng đi đi – Tường Hách nói.
Tử Lan dắt ngựa ra phía trước rồi bằng một động tác vô cùng gọn nhẹ, nàng yên vị trên lưng ngựa.
Trường săn được sắp xếp trên một trảng đất trống lớn, có một đài khá cao để hoàng đế và hậu phi của mình an tọa, phía dưới được trải thảm đỏ, sắp xếp nhiều bộ bàn ghế để quan viên tùy ý nghỉ ngơi. Ngay khi Tử Lan cùng Tường Hách và Tử Hàn phi ngựa vào đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Bộ trang phục rực lửa, dưới thân là Hãn Huyết bảo mã, động tác cầm roi vô cùng thuần thục thêm vào đó là động tác xuống ngựa vô cùng hoàn hảo, rũ bỏ những chiếc xiêm y lả lướt, Tử Lan lại hiện ra với hình ảnh vô cùng anh khí.
-Lát nữa Tử Lan muội có muốn đi săn không? – Tường Hách lên tiếng hỏi.

-Có chứ - Tử Lan nới cổ áo bằng lông một chút cho bớt nóng – Dịp vui thế này muội không thể bỏ lỡ rồi.
-Muội có mang cung ko mà đòi đi săn? – Tử Hàn trêu.
-Huynh thừa biết muội không biết bắn cung mà – Tử Lan cười nói – Muội đi theo xem huynh và thế tử trổ tài không được sao?
-Năm nay nghe nói xuất hiện Ngân Hồ - Tường Hách nói – không biết ai sẽ là người săn được đây.
-Có Ngân Hồ sao? – Tử Lan sửng sốt nói – vậy thì muội càng không thể đứng ngoài rồi.
-Muội muốn bắt Ngân Hồ? – Thái Tử vừa lúc đi tới nghe thấy câu nói của Tử Lan liền hỏi.
-Tham kiến Thái Tử - Tử Lan chắp tay chào.
-Muội thích Ngân Hồ? – Thái Tử hỏi lại.
-Nữ nhân ai chả thích những thứ xinh đẹp – Tử Lan cười nói – Nhưng tiểu nữ làm gì có bản lĩnh bắt được Ngân Hồ? Chỉ hi vọng có thể nhìn từ xa là tốt rồi.

-Vậy sao? – Thái Tử ra vẻ hơi suy nghĩ gì đó, sau đó vừa lúc nhìn thấy Võ Vương gia tới thì vội cáo từ - Các vị thong thả.
-Thái tử thong thả - Cả ba cùng đồng thanh nói.
Khi theo mọi người vào ghế, Tử Lan nhìn quanh tìm kiếm, rồi nàng thấy một bóng áo trắng ở gần khán đài. Chàng đang nhàn nhã uồng trà, tay nghịch chiếc quạt giấy, ra chiều rất chăm chú, không để ý tới những người xung quanh. Tử Lan nhấp một ngụm trà, cảm thấy ấm tận tâm can, mặc dù đã vào xuân nhưng hàn khí vẫn chưa hết, đặc biệt là nơi ở gần vùng rừng núi như thế này lại càng lạnh. Vân quốc là một quốc gia rộng lớn, lãnh thổ có phần nghiêng về phương bắc nên thời tiết khá khắc nghiệt, tuy không giống như Bạch Quốc quanh năm tuyết phủ nhưng mùa đông cũng rất dài.
Sau một bài phát biểu ngắn gọn, Duệ đế ra lệnh bắt đầu buổi đi săn, Tử Lan lần lượt theo thứ tự lên ngựa, định hướng về phía Tử Hàn thì thấy Thừa Mạc cũng đã lên ngựa, nàng thấy hơi ngạc nhiên, với đôi chân như vậy mà chàng vẫn cưỡi ngựa được, chứng tỏ tu vi võ công không hề thấp, nàng quay sang nói với Tử Y bên cạnh:
-Ngươi đi hỏi đại ca và thế tử xem họ định đi đâu, nếu là đi về hướng đông thì nói họ cứ đi trước, ta sẽ chầm chậm theo sau.
-Vâng – Tử Y đáp rồi nhanh chóng đi về phía Tử Hàn.
Tử Lan nhìn về hướng đại ca, nàng dùng khẩu hình miệng nói với Bạch Dạ và Lam Y: “Bảo vệ đại ca ta cho tốt”. Bạch Dạ và Lam Y hơi cúi người tỏ ý đã tiếp nhận nhiệm vụ, Tử Lan cố ý đợi mọi người cùng hoàng thượng đi hết, sau đó giục ngựa đến bên cạnh Thừa Mạc:
-Vương gia không ngại có tiểu nữ đi theo chứ?
-Hạ tiểu thư quá lời – Thừa Mạc đáp một câu không mặn không nhạt.
-Lần này đi tiểu nữ thực hi vọng có thể ngắm Ngân Hồ - Tử Lan vừa đi chậm vừa ngửa mặt lên trời cảm thán.
-Ngân Hồ rất có linh tính, những nơi như khu phía tây và nam chưa chắc đã có, có lẽ khu phía đông và bắc sẽ xuất hiện – Thiên Trì vừa dắt ngựa cho Thừa Mạc vừa đáp.

-Vậy đi khu phía đông đi – Thừa Mạc lạnh nhạt đáp, dư quang ánh mắt vừa vặn rơi vào người Tử Lan. Nàng hôm nay mặc một bộ hồng y rực lửa, quả là một con mồi nổi bật – Tiểu thư có vẻ thích màu sắc tươi sáng.
-Vương gia không biết đấy thôi, mùa xuân năm nay kinh thành đang thịnh hành màu sắc tươi mới – Tử Lan cười duyên nói – Tiểu nữ cũng cố gắng theo kịp thị hiếu của mọi người, hơn nữa đại ca tiểu nữ có nói, nữ nhi nhất là nữ nhi còn trẻ, hợp với những màu sắc tươi sáng như vậy hơn – Nói xong, Tử Lan thở dài – Chẳng lẽ trước đây trang phục của tiểu nữ đơn bạc lắm hay sao.
-Vậy sao? Ta lại nghĩ màu sắc thanh nhã một chút nhìn sẽ thuận mắt hơn – Thừa Mạc đáp.
-Vậy có vẻ như hôm nay tiểu nữ đã làm chướng mắt vương gia – Tử Lan quay sang chắp tay với Thừa Mạc – mong vương gia thứ tội.
Thừa Mạc không đáp mà cố ý giật dây cương một chút để Thiên Trì dẫn ngựa đi nhanh hơn. Cả hai bắt đầu tiến vào địa phận khu vực phía đông. Tử Lan không đùa giỡn nữa, mà bắt đầu nâng cao cảnh giác, càng vào sâu, Tử Lan càng cảm nhận được nhiều khí tức, hầu hết là những hơi thở xa lạ, còn đại ca nàng và thế tử lại không thấy đâu.
-Vương gia – Tử Lan gọi – Hôm nay vương gia không mang chiếc xe của mình đi, vậy có được không?
Thừa Mạc không đáp, chỉ ra hiệu cho Thiên Trì dừng lại sau đó lấy cung ra bắn về phía trước. Mũi tên mạnh mẽ xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp đại thụ, găm thẳng vào một thân cây to. Tử Lan thấy vậy thì cười nói:
-Vương gia bắn trượt rồi.
-Bổn vương không cần bắn trúng, chỉ là đang tập giương cung một chút cho quen tay thôi.
-Tiểu thư,… - Tử Y định lên tiếng nói liền bị Tử Lan đưa tay ngăn lại.
-Tiểu nữ nhìn thấy con sóc nhỏ trên tán cây rất xinh đẹp, không biết có thể bắt nó về hay không? – Tử Lan vừa nói vừa lấy mũi tên nhỏ trên hông phóng thẳng về phía cái cây mà Thừa Mạc vừa bắn trúng nhưng mũi tên lại găm vào cành cây, nàng thở dài – thật tiếc quá!