Tử Lan quay sang nói với Lam Y:
-Ngươi đi bảo vệ đại ca của ta – Rồi lại quay sang Thanh Y – Thanh Y với ta…
Tử Lan chưa kịp nói xong thì một bóng áo trắng bay đến bên cạnh, người tới nói rất nhanh :
-Mục tiêu là nàng.
Tử Lan thoáng ngạc nhiên trong một chốc sau đó cười lạnh. Đối phương có lẽ sợ nàng và đại ca nói dối nên muốn trừ cỏ tận gốc đây mà. Vừa nghĩ như vậy, nàng phóng mắt sang phía đại ca, thấy Lam Y đang cố hết sức thì nói với Thanh Y :
-Đi giúp Lam Y đi.
-Tiểu thư…. – Thanh Y hơi do dự, nhưng nhìn thấy ánh mắt cương quyết của Tử Lan thì vội đi.
Ngay khi thấy hai người kia cùng đi thì 6 tên hắc y nhân bay tới tấn công hai người. Thiên Trì vội rút kiếm chắn trước mặt Thừa Mạc và Tử Lan. Song một mình hắn cho dù võ công có cao cường cỡ nào thì cũng không chống được một lúc sáu người. Chân mày Tử Lan khẽ chau lại, nàng lặng lẽ rút ra mất cây ngân châm rồi phóng về phía đối phương. Vì đang mải đánh với Thiên Trì nên đối phương không chú ý, bốn người ngã xuống. Thiên Trì thấy vậy thì tăng tốc thanh kiếm trên tay đánh với hai người kia. Lúc này một tên áo đen khác chạy tới đánh lén từ đằng sau Tử Lan. Thiên Trì nhất thời không dứt ra được, Thừa Mạc thấy vậy thì vung tay lên, một sợi tơ vàng từ trong tay áo bắn ra đâm thẳng vào tim đối phương. Tử Lan hơi ngạc nhiên với tốc độ ra đòn của Thừa Mạc, lặng lẽ thu lại tàm ti trong tay áo, lúc này nàng nghe giọng Thừa Mạc nói :
-Không nên để đối phương biết nàng có võ công.
Thiên Trì vừa kết liễu hay người nọ thì lại thêm một toán hắc y nhân nữa nhảy vào. Tử Lan cười lạnh
-Đối phương cũng thật có lòng, chăm sóc tiểu nữ như vậy.
-Là hai người – Thừa Mạc lãnh đạm nói.
Tử Lan lại kinh ngạc nhìn Thừa Mạc rồi quay sang nhìn đám hắc y nhân mới, quả nhiên, chiêu thức khác hẳn. Lần này không chỉ sáu người, mà mười người cùng nhắm tới Tử Lan. Ngay khi Thừa Mạc định tiến lên thì bên cạnh Tử Lan xuất hiện thêm một bóng đen. Người tới không nói không rằng, khom người chào Tử Lan một cái rồi bay tới giúp Thiên Trì. Sự xuất hiện của Lê Hi khiến Tử Lan an tâm không ít, nhìn sang bên kia, Lam Y và Thanh Y vẫn đang bảo vệ đại ca nàng rất tốt. Tử Lan nhìn lại đối phương, ánh nhìn càng trở nên rét lạnh. Nếu các ngươi đã muốn giết ta, vậy ta cũng không ngồi không để bị giết được. Tử Lan chầm chậm tiến lên. Thừa Mạc không kịp ngăn lại đã thấy người trước mặt tăng tốc về phía sát thủ. Đám hắc y nhân cho rằng nàng không biết võ nên không đề phòng, lúc kịp nhận ra thì đã chết. Không ai nhìn thấy Tử Lan ra chiêu như thế nào, chỉ thấy đám người đó lần lượt ngã xuống. Một số còn lại khi nhìn thấy đồng đội mình ngã xuống thì kinh hãi, vội vàng rút lui. Lê Hi dường như muốn đuổi theo, Tử Lan vội ngăn lại.
-Để bọn chúng đem tin tức về cho kẻ đó – Tử Lan cười mỉa mai.
-Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, Cung chủ tha tội. – Lê Hi quỳ một chân xuống.
-Không sao, chính ta không cho ngươi đi theo – Tử Lan cười nhẹ nói – Nhưng có vẻ như ngươi vẫn đi theo.
-Thuộc hạ biết tội – Lê Hi nói.
-Hôm nay phải cảm ơn ngươi – Tử Lan quay lưng đi – Ngươi lui đi, để người khác thấy không hay đâu.
Lê Hi đáp lời rồi rất nhanh tiến vào bóng đêm, bên cạnh Tử Lan lập tức không còn ai. Nhìn về phía Thừa Mạc, Tử Lan thấy đối phương vẫn không có ý định hỏi gì nàng, Tử Lan không khỏi suy nghĩ. Phải chăng người này đã biết thân phận thật của nàng. Ngay lúc đó, Thừa Mạc lên tiếng đã chứng thực suy nghĩ của nàng :
-Nàng để lộ thân phận như vậy trước mặt ta không sợ ta cũng muốn giết nàng sao ?
Tử Lan giật mình, đúng vậy, hiện tại nàng chưa rõ ràng, không thể nào dễ dàng tin người như vậy. Tin ư ? Ánh mắt Tử Lan chợt thâm sâu thêm vài lần, người này luôn dễ làm cho nàng phân tâm. Chàng luôn mang theo khí lạnh, nhưng ánh mắt của chàng rất sáng, luôn nhìn người khác với ánh mắt hiểu rõ, giống như một người không tranh sự đời, cũng nhìn thấy hết vết nhơ của mỗi người. Giống như bị sai khiến, Tử Lan nói :
-Ta tin huynh.
Lần đầu tiên không gọi chàng là vương gia, lần đầu tiên có một người nói tin chàng, Thừa Mạc hơi nhướn mày, lại nhìn thấy nét mặt giống như thoải mái vì cuối cùng cũng nói ra được điều giấu trong lòng bấy lâu của Tử Lan, Thừa Mạc cười nhẹ rồi xoay người đi, bỏ lại câu nói :
-Ít ngày nữa, ta sẽ tới Linh U cung làm khách.
-Nghênh đón vương gia – Tử Lan cũng cười.
Nếu đã có năng lực biết được thân phận của nàng vậy thì chắc chắn thế lực của chàng cũng không tồi. Tử Lan chợt thấy, chàng giấu quá nhiều thứ, và nếu lần này nàng lại cho người điều tra thì chắc chàng sẽ giận ? Tử Lan không biết mình lại bắt đầu phân tâm vì chàng rồi. Lúc Tử Lan đang đứng trầm ngâm thì Tử hàn chạy tới
-Tử Lan, muội không sao chứ ?
-Muội không sao – Tử Lan nhìn đại ca đầu không rối, một bộ trường sam phẳng phiu không dính bụi thì đưa ánh mắt tán thưởng về phía Lam Y và Thanh Y – Tốt lắm! Nàng thấy Thanh Y bị thương ở vai thì lấy một lọ kim sang dược đưa cho Lam Y – Đưa Thanh Y ra xe ngựa thoa thuốc đi.
-Đa tạ tiểu thư – Thanh Y khom người nói.
Tử Lan phất tay ý bảo hai người có thể lui rồi nói với Tử Hàn:
-Thái tử không sao chứ?
-Bị thương nhẹ - Tử Hàn lắc đầu nói – Nhưng có vẻ như là trúng độc.
Tử Lan nhíu mày nói với Lê Hi trong bóng tối:
-Đem giải độc hoàn của ta tới cho Thanh Y, lát nữa ta sẽ bắt mạch cho nàng sau.
Lê Hi vội chạy đi rồi mới quay lại trông chừng cho Tử Lan. Lúc này Tử Lan đang đứng xem Thái y bắt mạch cho Thái tử. Một lúc sau, Thái y nói:
-Độc Thái tử trúng là Thanh Sắc, thứ cho tại hạ ngu muội, không thể giải độc.
-Cái gì? – Thái tử phi khuỵu xuống, gần như ngất đi
-Độc Thanh Sắc cần bảy bảy bốn mươi chín loại thảo dược mới tạo thành giải dược, phải đun ba ngày trong ấm bằng bạc, tuy nhiên nếu trúng độc này, chưa đầy bốn canh giờ sẽ mất mạng. – Thái y nói – Xin Thái tử phi tha mạng.
Lúc này, từ bên ngoài có một thái giám chạy tới, theo sau là một người khác cũng khá lớn tuổi. Vị thái y thấy người đó tới thì vội cúi chào
-Vệ Ngự y.
Vệ Ngự y không nói gì, vội bắt mạch cho Thái tử, Vệ Ngự y chau mày rất chặt:
-Là độc Thanh Sắc, ở chỗ ta không có giải dược.
Chỉ một câu nói khiến tất cả mọi người trầm mặc, Thái tử phi thì lập tức ngất đi. Tử Lan nhìn thấy cảnh này thì chau mày, độc Thanh Sắc thì nàng giải được, nhưng mà nàng do dự. Lúc này Tử Hàn nói nhỏ vào tai nàng:
-Muội giải được không? – Tử Hàn biết Tử Lan ba năm qua có học y.
Tử Lan hơi do dự rồi gật đầu. Mắt Tử Hàn hơi sáng lên rồi kéo Tử Lan qua một bên nói:
-Muội mau cứu Thái tử đi, coi như cho hắn thiếu chúng ta một nhân tình, với chúng ta là lợi mà vô hại.
-Được – Suy nghĩ một lúc Tử Lan đồng ý. Nàng bước lại gần Thái tử nói với Vệ Ngự y – tiểu nữ có thể giải độc.