Sau đó hắn bỏ lại Tử Lan đang đứng như trời trồng đi thẳng. Mãi đến khi Tử Hàn ngồi đợi trong xe lâu quá đi ra thì Tử Lan mới hồi phục. Cô không nói gì mà lặng lẽ ngồi trên xe. Đến lúc này cô mới bình tâm suy nghĩ một cách cẩn thận những gì hắn đã nói, và cô bắt ngay được thông tin quan trọng mà cô đã bỏ sót lúc nãy.
-Đại ca, Hách Liên Thừa Mạc có quen biết với phụ thân?
-Không có – Tử Hàn phủ định ngay – Ta chưa từng thấy họ tiếp xúc bao giờ.
Thế thì rất kì lạ. Rõ ràng lúc nãy ngữ điệu của hắn để lộ rằng hắn và phụ thân rất thân thiết, nếu không sẽ không quá thất vọng với thái độ của Tử Lan. Cô mải suy nghĩ đến khi về đến viện của mình mới giật mình nhận ra. Sau khi thay quần áo và tắm rửa xong, Tử Y mang lên cho cô một chén cháo yên mạch ăn khuya.
-Thanh Y – Tử Lan gọi. Người từ bên ngoài lập tức đi vào
-Tiểu thư – Thanh Y hơi cúi người.
-Khi không có ai thì không cần câu nệ như vậy – Tử Lan nói – Mai ngươi sai người đưa tin cho Ám Dạ, ta muốn điều tra cặn kẽ về Tuân Úc Vương gia Hách Liên Thừa Mạc.
-Vâng thưa tiểu thư.
Sáng hôm sau, khi Tử Lan tỉnh dậy thì Thanh Y từ ngoài vào mang theo một quyển sách. Tốc độ làm việc ở Linh U Cung vẫn nhanh như vậy. Tử Lan vừa ăn điểm tâm vừa xem sách, thuận miệng hỏi Thanh Y:
-Dạo này bên Tích Dạ lâu và Huyết Tích lâu có người đặt hàng không?
-Thanh Y không biết – Thanh Y nói – Tích Dạ lâu và Huyết Tích lâu không thuộc thẩm quyền của thuộc hạ.
-Vậy lát gọi Bạch Dạ vào đây. Ít nhất hắn cũng phải nắm một chút chứ.
-Tiểu thư – Tử Y đang đứng một bên nói – Từ trước tới giờ quy của của Linh U Cung là ai lo phần người nấy, mỗi lâu có lâu chủ chịu trách nhiệm cao nhất, các hộ vệ và hộ sứ chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ Cung chủ mà thôi, không được quyền hỏi bất cứ điều gì về các lâu.
-Còn có cả cái này? – Tử Lan nhăn trán – Các lâu kia chỉ kinh doanh ta không nói, riêng hai lâu kia không thể để vậy được. Gọi Ám Dạ và Vô Ảnh đến đây, ta muốn hỏi cho rõ.
-Vâng, thưa tiểu thư – Thanh Y cung kính đáp rồi ra ngoài. Nhìn theo bóng Thanh Y, Tử Lan bất giác hỏi Tử Y
-Ta chưa bao giờ hỏi các ngươi liệu có muốn theo ta hay không, các ngươi theo ta chỉ vì sư nương thôi đúng không?
-Không phải vậy đâu tiểu thư – Tử Y vội nói – Lúc trước khi Vô Cung chủ giao Linh U cung cho tiểu thư thì có hỏi qua bọn thuộc hạ, nếu bọn thuộc hạ muốn đi theo tiểu thư thì ở lại, không thì có thể đến các lâu làm việc. Chúng thuộc hạ đều chọn ở lại. Lúc đó thuộc hạ nghĩ rằng vì Vô Cung chủ nên sẽ cố gắng hầu hạ tiểu thư, nhưng chỉ mấy ngày nay thôi chúng thuộc hạ đều nhìn thấy được những cô gắng và khả năng của tiểu thư nên Tử Y cho rằng mình đã không đi theo sai người.
Tử Lan nghe xong cũng không nói gì, chỉ nhàn nhã uống trà rồi xem xét quyển sổ trong tay. Lê Hi và Bạch Dạ đã ở bên cạnh Tử Lan gần một năm rồi, từ khi cô còn ở trênn Tuyệt Mệnh Sơn nên Tử Lan không nghi ngờ gì họ, nhưng bốn hộ vệ này là sau này mới tới nên Tử Lan không tin ngay được. Tuy nhiên, là thuộc hạ cũ của sư nương, Tử Lan không muốn quá khắt khe với họ, đồng thời cũng tin tưởng cách nhìn người của sư nương. Cô hi vọng họ không làm mình thất vọng.
-Người cưỡi ngựa hôm trước đã điều tra ra chưa?
-Thưa tiểu thư vẫn chưa – Tử Y nói khi dọn bàn điểm tâm.
Vừa lúc đó Bạch Dạ bên ngoài cầu kiến, vì là nam nhân nên Bạch Dạ rất ít vào nội viện, chỉ có khi Tử Lan cần mới đến. Hai hộ vệ của Linh U cung, một người trong tối một người ngoài sáng, cả hai đều thời thời khắc khắc bên cạnh nên Tử Lan không hề lo lắng có người gây khó dễ cho mình.
-Điều tra ra người cưỡi ngựa chưa? – Đây là câu đầu tiên Tử Lan hỏi khi gặp Bạch Dạ.
-Thưa tiểu thư, đã xong – Bạch Dạ nói – Là một nhân vật trên giang hồ, người này tên là Hồ Tấn, một đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, võ công không kém.
-Không còn gì khác sao? – Tử Lan hỏi lại.
-Thưa không, người này trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, thường hay trừ bạo giúp dân, nghe nói có lần hắn từng giết chết một quan phủ chuyên cường bạo dân nữ, nhưng đó chỉ là tin đồn, không biết thật giả - Bạch Dạ nói tiếp.
-Lại có tin đồn như vậy? – Tử Lan đăm chiêu. Nếu cô không nhìn nhầm, chiếc ngọc bội của người đó giống hệt chiếc ngọc bội của Ám Hành Ngự Sử - Không tra được? Vậy gặp trực tiếp thôi. Ngươi gửi bái thiếp cho hắn, nói Cung chủ Linh U cung muốn bái phỏng, hẹn hắn tới Thiên Kỳ lâu gặp mặt.
-Vâng, thưa tiểu thư – Nói rồi Bạch Dạ lui ra ngoài.
-Tiểu thư – Thanh Y từ bên ngoài đi vào – Thái tử đến, thiếu gia mời tiểu thư sang đó.
-Được rồi, ta tới ngay – Nói xong, Tử Lan đi ra ngoài. Khi đến cửa, đột nhiên như nhớ ra gì đó, Tử Lan quay lại dặn Tử Y – Gọi Lam Y và Hồng Y đến đi, hiện nay việc nhiều, lại phức tạp, hai người các ngươi lại không thể quản hết, mà bên người ta tin được cũng chỉ có các người, gọi các nàng tới phụ giúp các ngươi.
Sau đó Tử Lan mang theo Thanh Y đi ra Kỳ Lân viện. Khi vào tới nơi, Tử Lan nghe được tiếng cười của Tử Hàn và Thái tử, cô định bước vào phòng thì thấy quản gia chại lại liến kéo hắn hỏi:
-Có việc gì mà gấp thế?
-Thưa tiểu thư, Tuân Úc Vương gia tới bái phỏng.
-Hôm nay thật náo nhiệt a. – Tử Lan cười đến xán lạn. Sáng nay nàng vừa mới đọc thông tin về Hách Liên Thừa Mạc, đều không thấy có liên quan gì tới phụ thân, tuy nhiên nếu người đó đã muốn giấu thì sẽ xử lí sạch sẽ, không bao giờ lòi cái đuôi cho người khác nắm. Tử Lan đi vào trong nói với đại ca rồi ra đó hắn.
-Tuân Úc Vương gia, ngưỡng mộ đã lâu – Tử Hàn nở nụ cười chuyên nghiệp.
-Không dám – Thừa Mạc lạnh nhạt nói – Tiện đường ngang qua nên muốn vào xin chén trà nhạt.
-Tứ đệ cũng đến đây à? – Lúc này Thái tử mới lên tiếng – Trà nhà Hạ thượng thư ngon nổi tiếng đó, sao lại gọi là trà nhạt được.
-Thái tử - Thừa Mạc gật đầu xem như chào hỏi.
-Tử Lan tham kiến Tuân Úc Vương gia – Tử Lan phúc thân chào hỏi.
-Miễn đi – Thừa Mạc nhanh nhẹn đẩy xe lăn nép qua một bên tránh lễ của Tử Lan – Chúng ta đứng đây đến bao giờ?
Lời nói lãnh đạm của Thừa Mạc đã thành công lôi kéo Tử Hàn từ cõi tiên trở về. Trong khi họ đi vào vườn thì Tử Lan dặn gia nhân mang ít điểm tâm lên, còn cô thì tự mình đi pha trà đem tới.