Hắn đưa ta đến tận cổng Âm Dương Thái Tuế Điện. Ta nhìn hắn, chần chừ một lát rồi bảo:
- Ta nên vào một mình có lẽ tốt hơn…
- Vậy ta đợi nàng… – Ánh mắt ấm áp lấp lánh bao phủ lấy ta, hắn tuy dừng bước chân nhưng vẫn dõi theo bóng ta không rời.
Ta chậm rãi tiến vào, hôm nay Âm Dương Thái Tuế Điện càng vắng lặng như tờ, cảm giác cái tịch mịch ngày trước đã chuyển thành héo hắt… Lá rụng
đầy vườn không có người quét dọn, một vẻ hiu quạnh đến khôn cùng. Con
hạc gầy và con hạc béo đâu, tại sao không dọn dẹp gọn gàng, mà cũng
không cảm nhận được sự có mặt của chúng nơi đây nữa…
Chẳng nhẽ Vô Cực Chân Nhân đã đóng cửa trường? Từ lúc ta đi y có ló mặt ra khỏi cái thần điện dùng để bế quan đó không?
Ta băng qua vườn mận, thấy quả chín đã rụng đầy gốc rồi tự mục nát, dãy sương phòng phủ một lớp bụi, tưởng như riêng nơi này đã trải qua hàng
vạn năm…
Đến trước cánh cổng mật điện ông ta tịnh tu, ta gõ cửa ba lần nhưng bên trong vẫn im lặng như tờ. Ta đành không khách khí đẩy
cửa tiến vào.
Ánh sáng lọt vào bên trong căn phòng tối, tạo ra
cảm giác lờ mờ bí ẩn. Theo một cơn gió lạ từ đâu thông đến, những trang
giấy lất phất bay ra, rơi tán loạn trước cửa…
Ta chầm chậm tiến vào, trong căn phòng sâu rộng này đến một cây nến cũng không có…
Đến tận cùng căn phòng, ta thấy phía trước mặt là một bóng trắng nhàn
nhạt đang ngồi thiền, xoay lưng về ngoài… Phía trước mặt y, trên tường
là một tấm gương bát quái rất lớn…
- Sư phụ, ta đã trở lại rồi… – Ta cất tiếng nói.
Thân ảnh đơn bạc của y nhất thời vẫn bất động, ta có chút lo lắng, định vươn tay chạm vào y. Nào nhờ y đột ngột lên tiếng, lạnh lẽo cắt ngang:
- Đừng chạm vào ta!
Phải rồi, đừng tùy ý chạm vào y…Có lẽ trên người y có cấm chú mạn châu sa, mà còn là một cổ chú hoàn thiện.
- Sư phụ, ta đến đây là để xác nhận một số chuyện… – Ta bình tĩnh nói – Hi vọng người không giấu diếm ta…
- Ta không có gì để nói với ngươi… – Y bỗng thản nhiên, âm điệu như
châm biếm nói – Cứ như ngươi nghĩ đi, ta thực sự đã phạm phải rất nhiều
sai lầm… Ngươi đã biết đóa hoa đó không thể giết ngươi, vậy còn quay trở lại đây làm gì, cứ vui vẻ đi, bên bất cứ nam nhân nào…
Vậy thực sự y chính là người đem ta xuyên đến thế giới này, cũng chính là người đặt đóa hoa mạn châu sa kia lên để đe dọa ta?
Trong căn phòng tối, thân ảnh mong manh của Vô Cực Chân Nhân càng chìm vào sầu não, tựa như không còn lối thoát…
- Sư phụ, ông thật tội nghiệp… – Ta thở ra não nề nói – Ta đến không
phải để oán trách ông, chỉ là làm rõ những điều khúc mắc, cho dù ông đã
làm việc gì, ta không phải người mười vạn năm trước, ta không có quyền
phán xét…
Vô Cực Chân Nhân bỗng đứng dậy, những lọn tóc màu lam ngổn ngang trên vai theo đó buông xuống, ông ta xoay người tiến lại
phía ta, ánh mắt trầm uất, bi đát cười:
- Ta lại sai rồi… – Y
nhìn thẳng vào gương mặt ta – Bằng mọi giá để muội tái sinh như một kiếp khác, khiến muội không thể lưu lại kí ức… chỉ để muội không bao giờ
nhận ra những việc trước kia, vĩnh viễn không đau lòng, cũng vĩnh viễn
không biết được ta đã gây ra những tội ác gì…
Ông ta vươn ra
cánh tay, tưởng là muốn chạm tới gương mặt ta, nhưng còn cách một chút
xíu thì dừng lại, cứ giữ nguyên trên không trung như vậy…
Nhưng muội… lại thực sự trở thành con người khác mất rồi…
- Ông vẫn luôn giày vò như thế sao? – Ta nhìn ông ta thương hại nói –
Muốn tiến đến phía người mình yêu nhưng lại không thể, lúc nào cũng phải kiềm chế, lúc nào cũng phải ngụy trang, kìm nén cho mình bằng cái gọi
là tâm hồn thanh bạch hướng đạo?
- Giờ muội mới hiểu nỗi khổ
tâm của ta sao? – Y khinh bạc cười, đặt tay lên lồng ngực trái rồi xé
mảnh áo rách xuống, lộ ra một đóa mạn châu sa đã nở từ lâu. Hoa đã đỏ
rực, phát ra tầng tầng ánh sáng nóng bỏng, giống như chỉ cần một chút
kích động sẽ đem y nổ tung – Đóa hoa này, dù bao vạn năm kiềm chế đến
đâu thì cũng đã nở rồi… nhưng ta không muốn chết, không muốn rời xa
muội, cho nên chỉ còn cách tự giày vò mình…
- Hoa thực sự không thể giải?
- Có thể giải…
- Vậy tại sao ông không giải?
- Để muội hi sinh làm vật tế, hoa mới có thể giải… Như vậy ta có thể
làm sao? – Ông ta nhìn ta nói. – Ta không cần như vậy, đem muội trở lại
bên ta, âm thầm ở bên chăm sóc muội là đủ… Ta muốn tìm lại những giây
phút bình an đó, muốn cuộc sống của muội chỉ có ta, hiểu rằng ta luôn là người tốt nhất với muội. Chỉ cần bên nhau một vạn năm nữa thôi, ta sẽ
mãn nguyện mà tự ra đi… Ta đã sống quá dài, đau khổ cũng quá lâu rồi…
Đó là câu giải thích cho tất cả những việc làm của ông ta sao? Thật tội nghiệp, nhưng cũng thật đáng trách…
- Nếu như ông không cố chấp tiếp tục yêu nàng, cả nàng và ông đều không phải khổ. Nàng có thể có hạnh phúc, ông có thể thực sự trở thành chính
quả… – Ta nghĩ thế nào thì liền nói vậy – Và cả ta cũng không phải cuốn
vào vòng xoáy này…
- Nhưng ta không cam tâm! – Ông ta hét lên – Trước đó ta đã không cam tâm, ta nuôi dưỡng chăm lo cho muội từ nhỏ như vậy, cuối cùng chỉ vì cứu muội mà bị ngăn cản. Muội sau cùng lại vô tâm đi yêu người đàn ông khác? Tại sao? – Chuyển sang âm hiểm cười, y nói – Nói cho muội biết, lúc đó ta đã ghen tị đến mất lý trí, việc thái tử
điện hạ cùng con gái Huyền Vũ Thánh Quân bên nhau qua đêm cũng chính là
ta sắp xếp, là ta chuốc rượu hắn… Tưởng rằng một lần nữa có muội, đã đem muội cất giấu thật xa, nào ngờ Ma Tôn vô liêm sỉ đó nhân cơ hội cưỡng
bức muội, còn ra sức uy hiếp muội… ta căm thù hắn, nên đã lập mưu để
chính muội giết hắn… Ta tính kế rất hoàn hảo, tiêu diệt cùng lúc hai nam nhân có duyên nợ với muội… Muội biết tại sao Thiên Đế đó chết rồi chứ?
Là ta giết đi viên tướng truyền tin, dẫn đến quân tiếp viện đến trễ, hắn yếu thế trước sự bao vây của Ma giới nên mới trúng âm độc mà chết…
Nói xong, Vô Cực Chân Nhân liền như kẻ điên loạn phá lên cười…
Lệ từ hốc mắt ta đột nhiên lại rơi… Không biết là lệ của ta hay lệ của
người con gái đó… Ông ta đã thú nhận tất cả tội ác, còn nhiều điểm chính ta không ngờ tới… Vân Hi thực sự tội nghiệp, đến sư huynh cũng lừa nàng như vậy…
Lệ như châu sa rớt xuống, Vô Cực Chân Nhân trông thấy liền bị kích động, có lẽ trong vô thức, điều y sợ nhất vẫn là nước mắt
của sư muội… Tâm thần y có phần không tỉnh táo, mất tự chủ lao đến ôm ta mà lau đi nước mắt…
Đóa hoa của y sáng chói lên, nhiệt năng
tỏa ra khiến ta bên cạnh cũng thấy như bị hơi nóng thiêu đốt, ta hoảng
sợ lùi lại… Vô Cực Chân Nhân biểu tình hệt như kẻ mất trí, còn không để
tâm đến đóa hoa trước ngực có thể sắp thiêu chết mình, cuồng loạn nói:
- Đừng sợ… đừng sợ sư muội… Ta nghĩ ra rồi, ta sẽ tái sinh muội một lần nữa, lần này cả hai chúng ta sẽ đi thật xa, ta sẽ không để nam nhân nào lại gần muội dù là cách trăm bước…. Đúng vậy… nếu biết trước ta đã loại trừ cả tiểu tử Khương Vũ kia…
Ông ta đưa tay lên, kết khí trong lòng bàn tay hóa thành một quả cầu xám hướng về phía ta, miệng lẩm bẩm an ủi:
- Đừng sợ, muội sẽ không đau đớn đâu… chỉ là hồn lìa khỏi xác, ta sẽ để muội sinh ra ở kiếp khác…
Ta hoảng loạn né tránh, nào ngờ y đã giăng đủ trận pháp phong ấn ta… Ta
không muốn chết, không muốn chết như vậy… Ta thực sự không muốn biến
mất, càng không muốn trở thành một người khác…
Quả cầu xám lao
đến vây bủa ta… Ta trong lúc quá kinh hoàng, vô thức hét to tên hắn, hoa tuyết trong tim đột ngột phát ra hàn khí…
Xung quanh ta tràn
ngập những tảng băng tuyết lớn, chúng hóa thành lá chắn ngăn cản quả cầu pháp thuật của Vô Cực Chân Nhân. Chính ta cũng không ngờ mình lại có
thể phát ra Băng Thiên Tuyết Địa trận…
Cùng lúc đó, Khương Vũ
từ bên ngoài nhận được linh cảm vội vã xông vào, vừa kịp trông thấy ta,
gương mặt hắn đã thất sắc, giống như còn lo lắng cho ta hơn chính ta…
Hàm Quang Lộng Ảnh Kiếm trong hắn hóa thành một vệt ngân quang, mỏng
mảnh nhưng sắc bén như tia chớp quét qua, đem quả cầu xám phá nát, quả
cầu vỡ tung, từng mảnh từng mảnh văng ra hóa thành những sợi khói rồi
tan mất…
Hắn lao đến ôm ta vào lòng, mà ta cũng vì kinh hoảng một phen mà níu chặt lấy hắn…
Chứng kiến màn tình cảm này, Vô Cực Chân Nhân đã mất trí lại càng hóa
điên loạn, mắt y một màu đục ngầu, xương bàn tay siết chặt phát ra tiếng kêu ghê rợn…
Ta thấy thân ảnh của y tự trôi lên không trung, đột nhiên mạn châu sa trước ngực y bùng cháy sáng…
Khương Vũ vội vã lấy tay bịt mắt ta, dúi đầu ta vào ngực y, khẩn cấp nhắc nhở:
- Đừng nhìn! Oán tình của y đã khiến Mạn Châu Sa sống lại rồi, bây giờ y không phải là y mà đã bị đóa hoa yêu nghiệt đó nhập hồn khống chế… !
Bị hoa khống chế? Đóa hoa không như cấm chú thiêu chết y mà lại được
oán tình của y giải thoát khỏi mọi phong ấn trước đó, trở thành yêu hoa? Tình yêu của Vô Cực Chân Nhân nhiều oán uất hơn lẽ thường ngàn lần, có
lẽ kết cục này chính y cũng không lường trước được…
Nếu vậy bất cứ ai bây giờ nhìn vào Vô Cực Chân Nhân đều có thể bị thiêu cháy nếu trong lòng có tình yêu?
Không thể nào, như vậy khắp lục giới sẽ gặp nguy hiểm, có nơi nào là không có tình yêu chứ?
Ta bỗng thấy Khương Vũ ghì lấy ta rất chặt, hắn yên lặng không nói gì,
nhưng khoảnh khắc này lại khiến ta muôn vàn sợ hãi… Tâm tâm tương ứng,
ta sợ đến hoảng loạn, không phải là sợ đóa hoa, mà sợ hắn sẽ một mình
quyết định…
- Đừng! Khương Vũ! – Ta kinh hoàng đau đớn hét lên
khi thấy hắn cố dùng nội lực đẩy tung ta ra ngoài, còn làm tầng tầng
Băng Thiên Tuyết Địa ngăn cản ta bước vào trong…
Ta ngoan cố
dùng liệt hỏa hi vọng phá được băng của hắn, nào ngờ hoa tuyết trong tim cũng hô ứng với hắn, càng tạo thêm những khối băng ngăn đường ta, đem
ta giam trong một lồng băng trắng xóa…
Đồ ngốc, ngươi không cần vì ta mà hi sinh, cũng đừng vọng tưởng vì lục giới mà làm anh hùng một mình như vậy chứ…
Ta giẫy dụa trong cũi băng, không biết thế nào là kiệt sức. Tai ta
không nghe thấy gì, mắt ta không thấy động tĩnh gì bên trong, cho nên ta rất sợ…
Hoa tuyết trong tim trong khoảnh khắc tê nhói một lần, đem hàn khí khắc nghiệt đau đớn lan tỏa toàn thân… Chớp mắt sau tất cả
lại chìm vào hư vô, cái lạnh bao vây lấy ta đã chậm rãi tan biến….
Ta nghĩ rằng mình đã có thể đau lòng mà ngất đi…
“ Muội muội, muội muội!” – Ta thấy bên tai tiếng gọi quen thuộc kéo
mình về hiện tại, mở mắt ra thấy người đó là Diễm Phụng tỷ tỷ.
- Tỷ tỷ! – Ta vội vã nhìn quanh, thấy cũi băng xung quanh mình đã được phá.
- Ta nghe nói muội trở về Thiên giới nên đi tìm muội, sao muội lại ở
đây, tại sao lại có nhiều băng tuyết chắn ở đây đến vậy? – Nàng kinh
ngạc hỏi.
- Tỷ tỷ, mau giúp muội phá băng! – Ta vội vã, hoảng loạn níu áo nàng cầu xin – Mau lên tỷ tỷ, mau giúp muội!
Tỷ tỷ nhìn ta khó hiểu một giây rồi cũng theo lời cầu khẩn của ta, dùng Kiếp Hỏa Phần Sát phá hết băng chắn trước cửa mật điện. Phá được nửa
chừng, đột nhiên thấy băng cũng tự tan ra, không cần bất cứ pháp thuật
nào phá nữa…
Ta càng kinh hoàng, bất chấp lao vào bên trong…
Bên trong, vô cùng yên tĩnh…
Vô Cực Chân Nhân nhắm mắt nằm ngổn ngang trên sàn, y có vẻ không có tổn thương, đóa hoa trên ngực đã biến mất… Mà gần đó, thanh Hàm Quang Lộng
Ảnh Kiếm kia lại cắm xuyên qua một xác hoa dưới đất… Mà xác hoa đó, cũng đang từ từ tan ra thành khói bụi…
Nhưng người ta muốn nhìn thấy lại không thấy đâu cả…
Đóa hoa yêu vừa bị tiêu hủy hết, Hàm Quang Lộng Ảnh Kiếm cũng tự rơi một tiếng lạnh lẽo dưới đất…
Ta lững thững lại nhặt thanh kiếm… Ngoảnh đầu nhìn ra phía cửa, ngay cả những tảng băng tuyết cũng đã tan chảy hết… Tỷ tỷ cũng chạy vào, gương
mặt nàng lo lắng, môi cất lời gọi ta gì đó, nhưng tai ta lại không thể
nghe thấy…
Có một hạt tuyết rất nhỏ từ đâu rớt xuống, khẽ đậu
trên làn mi cong cong của ta… nhẹ nhàng giống như lưu lại một cái hôn
trước khi tan biến… Ta bình tĩnh, chậm rãi lẩm bẩm nói:
- Cái gì gọi là tình yêu vĩnh viễn không tuyệt diệt? Đúng vậy, chàng mang theo ta cùng đi được không?
Ta nhắm mắt, hạt tuyết tan cùng giọt lệ, theo khóe mắt rớt xuống, thấm ướt vỗ về gò má…
Năm một trăm mười sáu vạn năm ngàn một trăm ba mươi, lục giới sau mười
vạn năm lại có chính biến, Ma tộc đem thù hận muốn chống lại Thiên giới. Mà thực lực Thiên giới vốn không thể sánh với mười vạn năm trước, Thiên đế đương nhiệm kém tài lại ham mê tửu sắc, nhất nhất nghe theo phi tử,
muốn đầu hàng sớm để bảo toàn tính mạng…
Những vị thần chí cốt
còn tâm huyết với Thiên giới vô cùng phẫn nộ, họ muốn lật đổ Thiên Đế,
tuy nhiên lại không tìm được một người đủ tài năng kế nhiệm.
Giữa lúc đó, vương thượng cõi Atula hiện thân, thần khí đầy mình, được
tương truyền là hoán sinh của Đệ lục Thiên Đế mười vạn năm trước. Ngài
thu phục được lòng tin của bách tính, nhất nhất được tôn làm người đứng
đầu Thiên giới. Atula giới được một vị minh quân khác cai quản, lần này
gia nhập vào liên minh với Thiên Giới.
Lại nhắc đến Thiên Giới, trong hoàn cảnh chiến tranh cận kề, vẫn có những câu truyện kì lạ được người ta đồn đại…
Rằng vị Vô Cực Chân Nhân thanh đạm nổi danh nào đó, sau một ngày tỉnh
dậy liền bạc hết tóc, dung nhan hóa già nua, đồng thời trở thành một kẻ
ngớ ngẩn mất trí không thể cứu chữa…
Còn có ái nữ thứ hai của Chu Tước Thánh Quân quá cố, lần này lại tạo ra một tin đồn li kì khác, rằng mỗi lần nàng ngã bệnh thừa sống thiếu chết
tỉnh dậy đều biến thành một con người mới với tính cách mới… Mà việc ngã bệnh của nàng, lại có mối liên quan không thể giải thích với việc mất
tích của Thanh Long Thánh Quân… Sau cùng họ đành chép miệng rút ra kết
luận, có một mối tương duyên bí ẩn nào đó giữa hai người này mà người
ngoài không dễ hiểu được…
Nàng Diễm Hồ Tiên Tử đó, từ lúc tỉnh
dậy thì chỉ giam mình trong phòng, không gặp bất cứ người nào… Ngay cả
tân Thiên Đế đăng vị cũng không đến chào hỏi… Nghe những tỳ nữ trong
Lăng Tú cung bàn tán, có vẻ như nàng cũng thơ thẩn mất trí, cả ngày
không nói một câu…
Sau đó còn có tin đồn, Tân Thiên Đế rất hay
đến thăm nàng, rồi mỗi lần ra về thì đều thất vọng…Có kẻ liều mạng muốn
xem thực hư câu chuyện ra sao nên đã đánh cắp Vô Ảnh Vũ Y rồi ban đêm
đến Lăng Tú cung rình mò…
Đêm nay, gió thu lành lạnh thổi, đem
những chiếc lá phong đỏ thẫm cuốn theo, rải rác khắp nền đất… Có một vị
tiên tử gương mặt bình an không vướng bận ngồi dưới tán cây, thảnh thơi
xếp xếp những chiếc lá đó, đôi lúc còn rút xuống cây trâm, vẽ lên đó
những hình ảnh vô thức…
Có một làn gió lạ thổi đến, nàng dường
như cảm nhận được sự xuất hiện của vị khách không mời, vội buông tay cho chồng lá bay đi, cài lại cây trâm lên tóc, tĩnh tại như thường.
Người mới đến là Hàn Tịch – Tân Thiên Đế uy vũ thao lược. Hắn vô tình
bắt được một phiến lá có hình vẽ, ánh mắt vừa trông qua, âm điệu hoàn
toàn không vui nói:
- Nàng nói dối ta, nàng không phải Vân Hi!
Tiên tử kia giữ bình thản ngồi lại xuống ghế, nhàn nhạt nói:
- Ngài nhầm rồi bệ hạ, ta chính là Vân Hi! Dù người mà ngài thực sự
mong đợi không phải là tiểu tiên, nhưng nàng ấy cũng đã không còn tồn
tại suốt hai năm nay rồi!
Thiên Đế nhanh chóng bước đến, từ sau ôm siết lấy nàng:
- Diễm Diễm, Diễm Diễm…. – Hắn chôn chặt nàng trong lòng, khẩn khoản
bên tai nàng như bao lần – Nàng biết người ta cần chính là nàng, tại sao còn giày vò ta như vậy… Diễm Diễm, có duyên nợ kiếp trước đưa lường dẫn lối cũng vậy, không có kiếp trước cũng vậy, chỉ cần ta nhìn thấy nàng
là sẽ thích nàng, ở bên nàng sẽ vô cùng thoải mái…
Diễm Hồ Tiên Tử đó điềm nhiên gỡ vòng tay của Thiên Đế, cự tuyệt mọi ân sủng mà ai cũng mơ ước. Nàng nói:
- Tiểu tiên vẫn phải nhắc lại một lần nữa cho ngài hiểu, hai năm trước
nàng đã trả hồn phách lại cho tiểu tiên và đi theo nam tử nàng yêu
thích, chỉ là trong thân thể này còn vô thức lưu lại một số thói quen,
tiểu tiên cũng nhàm chán nên mới làm như vậy… Tiểu tiên là Vân Hi, còn
ngài chỉ là hoán sinh của nguyên thần người đó, giữa chúng ta một chút
cũng không có liên quan… Xin Thiên Đế bệ hạ đừng giam lỏng tiểu tiên
nữa, và hãy nghe tiểu tiên thỉnh cầu…
Thiên Đế có chút buồn bã buông nàng ra, dường như vạn phần không muốn chấp nhận sự thật…
- Bệ hạ… – Nàng quỳ dưới đất, thấp đầu nói – Tiểu tiên muốn đem thân
mình đến Ma giới nghị hòa. Chuyện này bắt đầu từ tiểu tiên, xin hãy để
tiểu tiên ra sức giải quyết…
Hắn nhất thời không thể nói lên
lời, vẫn giằng co níu giữ một hi vọng, hắn không muốn nàng đi, bởi vẫn
ảo tưởng người con gái đó còn quanh quẩn đâu đây. Tiên nữ xưng là Vân Hi đó lại lý lẽ nói, ánh mắt một chút cũng không dao động:
- Bệ hạ minh xét, nếu chỉ mình tiểu nữ có thể đổi lấy bình an cho lục
giới thì đó hoàn toàn đáng giá. Ma Tôn đó bao vạn năm chìm trong oán
hận, tiểu nữ muốn dùng phần đời còn lại hóa giải, đem cho hắn một chút
ánh sáng, cũng là khiến cõi lòng tiểu tiên được thanh thản…
Trầm lặng rất lâu, không biết bao nhiêu cơn gió đã thổi qua, cũng không
đếm được số chiếc lá phong rơi trong tĩnh mịch… Thiên Đế cuối cùng ảm
đạm cười:
- Vậy tiên tử nói xem, nàng ấy có được hạnh phúc?
- Dù muộn màng và ngắn ngủi những cũng đã cảm nhận được chân tình… –
Tiên nữ mỉm cười theo, ánh mắt xa xăm – Nàng ấy hẳn là hiểu được hạnh
phúc.
- Vậy được, tiên tử muốn gì đem theo, muốn chuẩn bị như thế nào ta đều đáp ứng…
- Một mình tiểu tiên đi sẽ tốt hơn! – Nàng cúi đầu – Tạ ơn Thiên Đế bệ hạ!
Cũng từ đó trở đi, Thiên Giới không còn bất cứ ai trông thấy nàng,
nhiều người đồn đại nàng lên núi chữa bệnh, ít người tin được một mình
tiên nữ đó lại xuống Ma Giới đem thân mình nghị hòa…
Cũng từ đó hàng chục vạn năm sau, lục giới được yên bình. Ma giới bỗng nhiên bế
quan tỏa cảng không giao thiệp nhưng cũng không đem quân xâm phạm hoặc
gây chiến với bên ngoài….
[ Ngày đó, trên cánh đồng tử diên vĩ mênh mông bất tận, có một thiếu nữ mặc xiêm y màu
cam, nổi bật đi trên sắc tím của thảm hoa…
Nàng lựa một đóa tử
diên vĩ vươn cao và đẹp đẽ nhất, lấy trong tim ra hạt tuyết sáu cánh
trong suốt đặt vào trong… Lúc này mới hoàn toàn thanh thản cười nói:
- Vân Hi, bây giờ ta sẽ trả lại hồn phách cho nàng…
Thiên Địa Đồng Thọ, tình yêu giữa nam và nữ sẽ cùng tồn tại… Nếu thực
sự có chân tình thì sẽ vượt qua luân hồi, lại có thể tìm thấy nhau ở một cõi xa xôi… ]
HẾT