Ta đi theo cặp thiếu niên nam nữ đó, bấy giờ mới có dịp quan sát kĩ thiếu
nữ kia. Nàng thực sự xinh đẹp, một vẻ nhẹ nhàng tinh tế trong sáng như
mây trời, mỏng manh như sương sớm, dung nhan không hề làm người khác lóa mắt nhưng lại khiến người ta đọng lại mãi trong tâm trí…
Sau
đó, kinh ngạc hơn, ta được biết, thiếu nữ đó tên Vân Hi, sư huynh của
nàng kia, chính là Lâm Thanh – tục danh trước đây của Vô Cực Chân Nhân.
Vậy là ta đang đứng trong quá khứ mười vạn năm trước?! Liệu chuyện gì
sau đó đã xảy ra?
Mọi việc giống như một cuốn phim trôi qua
trước mắt ta, ta luôn đi theo thiếu nữ đó, và đặc biệt tâm trạng của
nàng cũng tác động đến ta đôi chút. Khi nàng buồn, cõi lòng ta không
hiểu vì cái gì mà cũng nặng nề, khi nàng vui cười, trái tim ta cũng thấy lâng lâng….
Những năm tháng tuổi trẻ của thiếu nữ đó đầy ngọt ngào và hạnh phúc…
Vân Hi vốn là cô nhi, nhiều năm trước được chưởng môn phái Huyền Đạo
nhận về làm đệ tử như nhiều đứa trẻ mồ côi khác. Vô Cực Chân Nhân lúc đó còn là sư huynh Lâm Thanh của nàng, y vào môn phái trước nàng mấy năm,
rất được sự tín nhiệm của các vị trưởng bối. Huyền Đạo phái là một giáo
phái của các tu sĩ theo đuổi Âm Dương ngũ hành thuật và các học thuyết
chiêm tinh. Giáo phái này nằm trên đỉnh Nghi Sơn cao vút, ngọn núi được
mệnh danh là đường nối đến cảnh giới thần tiên. Nhiều đời môn đồ Huyền
Đạo phái phải chịu tu luyện khắc nghiệt, tránh xa thất tình lục dục, thứ họ khao khát nhất là được thăng tiên nhập thần, thoát khỏi phàm giới
tầm thường, trường sinh bất lão….
Vân Hi thể trạng yếu ớt lại
không chịu nổi sự giáo huẩn khắc nghiệt, nàng cũng như ta vậy, thích
sống tự tại tiêu diêu, không thích bó buộc mình, càng không thích tu
thành tiên. Nhưng ngoài Huyền Đạo phái, nàng cũng không còn bất cứ nơi
nào để đi… Nàng coi Lâm Thanh như người thân duy nhất trên đời, và cũng
chỉ có duy nhất y là luôn chiếu cố nàng…
Gã Lâm Thanh đó, không cần biết lý do gì, luôn bảo vệ cho nàng, coi trọng nàng hơn cả bản thân…
Vân Hi lười nhác bị sư phụ phạt quỳ dưới chân núi, Lâm Thanh sẽ cấp tốc làm hết việc của mình, cùng xuống núi quỳ với nàng…
Vân Hi bị bắt chép phạt, Lâm Thanh dù không bị phạt cũng ngồi bên cạnh
chép kinh thư cùng nàng. Nàng kêu mỏi tay, nàng mệt mỏi không chép được
tiếp, Lâm Thanh cố học bắt chước nét chữ của nàng để chép hộ. Sau này
mỗi lần bị chép phạt, sư huynh đều chép cho nàng bảy phần, Vân Hi chép
chậm, chỉ chép được ba phần…
Vân Hi đặc biệt thích ăn mận, Lâm
Thanh giấu hạt giống mận của sư phụ trồng riêng sau núi, bị đám môn sinh ghen ăn tức ở phát hiện, y bị sư phụ phạt đói ba ngày ba đêm… Chỉ cần
nụ cười của người con gái đó, Lâm Thanh không tiếc hi sinh cho nàng.
Cũng chỉ vì một cái cau mày hay nước mắt của sư muội, y cũng có thể đau
lòng không thôi…
Cứ như vậy, thời gian chớp mắt trôi qua nhanh như mây gió… Một năm nào đó, Vân Hi và Lâm Thanh cùng trưởng thành. Vân Hi trở thành một đạo cô mười bảy dung mạo tuyệt trần, như hoa như ngọc. Lâm Thanh mới ngoài hai mươi nhưng đã trở thành đồ đệ xuất sắc nhất của môn phái, có tiềm năng phi
thường, đạo pháp cao thâm uyên bác…
Cuốn phim trước mắt ta, có
những quãng ngày tháng bị lu mờ không thể chứng kiến rõ mọi sự việc,
giống như trong kí ức của một ai đó, đây chính là quãng thời gian đau
khổ vật vã nhất, là kí ức bị giày vò đến nhàu nát…
Một ngày nọ, Vân Hi sau khi giao tín vật cho trưởng bối trở về bị nội thương thừa
sống thiếu chết, Lâm Thanh không cứu được nàng, chỉ còn cách cầu cứu sư
phụ Chưởng môn nhân, người luôn khuyên răn Lâm Thanh không nên vương vào thất tình lục dục, luôn mong Lâm Thanh giữ khoảng cách với Vân Hi.
Đêm đó, mặt trăng cô lạnh một màu đơn bạc, Lâm Thanh rời khỏi tế đường
của sư phụ, lững thững như kẻ mất hồn… Vân Hi đã được cứu, nhưng trên
gương mặt y không có nửa điểm vui?!
Những ngày sau đó, Vân Hi
không còn sự bảo hộ của sư huynh, y luôn lạnh lùng khắc nghiệt với nàng, một mực tránh mặt nàng. Điều này đã gây cho nàng một sự hụt hẫng đau
khổ… Bởi từ trước đến giờ, cũng chỉ có sư huynh là thân nhân duy nhất…
Những ngày sau, Lâm Thanh một mực hướng đạo, muốn tu luyện thăng tiên…
Vân Hi trong lòng nhiều khúc mắc buồn bã, âm thầm đuổi theo cái bóng của y, nàng cũng lao đầu vào tu luyện, tu luyện quên ăn quên ngủ… Chính là
nàng muốn biết, làm thần tiên có gì hay, tại sao sư huynh tuyệt tình với nàng, tại sao y nhất định tu thành thần tiên?
Nhiều năm sau nữa, họ đều đã thành thần tiên…
Chỉ có điều, Vân Hi không còn là thiếu nữ hồn nhiên vô tư như trước, nàng trở lên trầm mặc ít nói…
Năm tháng trôi qua, Vân Hi dường như đã quên sự chăm sóc bảo hộ ngày
nào của sư huynh, đối với y, cũng không dám bày tỏ sự thân thiết suồng
sã, luôn một mực tương kính… Nàng kết bạn với một vài tiên nữ trên Thiên giới như Bạch Hồ Tiên Tử, Mẫu Đơn Tiên Tử. Họ tường ngồi dưới dương
liễu bên ngự hồ, tâm sự mọi chuyện trên đời. Bạch Hồ Ly thầm thương trộm nhớ Chu Tước thần nhưng không dám đến gần hắn. Mẫu Đơn Tiên Tử có địa
vị cao hơn một chút, cũng đã sớm đính ước với người kế vị của Thanh Long tộc (tương lai là phụ mẫu của Khương Vũ), trong ba người thì Mẫu Đơn
cũng là người có vẻ hạnh phúc an nhàn nhất. Cũng chỉ có Vân Hi là đạo
tiên nên nàng không nhắc đến chuyện yêu đương mong đợi gì của bản thân.
Một ngày nọ, Thiên giới có bày tiệc lớn, nói là lễ ban hôn cho Thái tử
điện hạ. Vị Thái tử điện hạ nghe đồn xuất chúng tài mạo song toàn đó,
Vân Hi cũng chưa một lần được diện kiến. Chỉ biết đối tượng được ban hôn cho Thái tử là trưởng nữ của Huyền Vũ tộc, vô cùng môn đăng hộ đối.
Huyền Vũ Thánh Quân hiện là người nắm trong tay nhiều quyền lực nhất
thiên giới, nếu thái tử muốn kế vị suôn sẻ trong hoàn cảnh lục giới bắt
đầu có chính biến này thì không thể không nể mặt ông ta.
Đến
dịp hội hè, tiên nữ nào cũng lo sắm xiêm y dự tiệc, chỉ một số tiên nữ
có địa vị thấp như Vân Hi hay Bạch Hồ thì không có thiệp mời, trái lại
còn bị sai đi phục dịch chuẩn bị cho lễ hội. Hôm đó là ngày sinh của Vân Hi nhưng nàng lại bận rộn như vậy, chỉ có Bạch Hồ thông cảm, giúp đỡ
nàng làm việc. Tất bật đến xế chiều mới xong, cả hai định trốn xuống hạ
giới du ngoạn một phen, nào ngờ nghe đồn Chu Tước Thánh Quân tập võ bị
thương, Bạch Hồ lại sốt sắng muốn đến xem… Vân Hi hiểu lòng Bạch Hồ,
muốn nàng tiếp tục theo đuổi tình yêu, cho nên đành xuống hạ giới một
mình.
Chỉ có một điều Vân Hi không muốn, đó là Bạch Hồ tỷ tỷ
của nàng nói, dù không được trở thành chính thất của Chu tước thần thì
làm một thứ thiếp ở bên chàng ta cũng được. Vân Hi đương nhiên muốn Bạch Hồ có thể đường đường chính chính kết duyên, mong muốn Chu Tước thần có thể nhìn nhận nàng, trân trọng nàng, vượt qua mọi rào cản địa vị thông
thường… Người người đua tranh vì địa vị và quyền lực, há chẳng mệt mỏi
lắm sao?
Cứ đi mãi xuống hạ giới, nàng vô tình lạc đến một trấn nhỏ… Đêm nay là ngày lễ hội sao? Nam thanh nữ tú ở đó mặc quần áo mới,
họ đổ ra quảng trường lớn trong trấn, không khí vui tươi mà bình dị,
người người cùng chơi vui, không có phân biệt sang hèn đẳng cấp…
Giữa quảng trường tập trung rất đông, họ quây lại thành một vòng tròn,
Vân Hi hiếu kì chạy lại xem. Dường như đã lâu nàng không được trở về với cuộc sống đời thường của một con người…
Chơi đi chơi đi! Ba đồng một chiếc mặt nạ, mua để tham gia trò chơi tơ
hồng đi! – Những người bán hàng đứng rao bán mặt nạ gỗ, gạ gẫm nam nữ
trẻ mua.
Một người bán hàng lại chỗ Vân Hi mời mọc:
-
Cô nương trẻ tuổi, đã có ý trung nhân hay còn cô đơn? Nếu chưa có nhân
tình thì đây là cơ hội tốt để kết giao, gặp mặt trò chuyện, mau lại đây
chơi! – Chị ta hết lời mời nàng, còn chọn cho nàng một chiếc mặt nạ gỗ
rất đẹp.
- Không, ta chỉ xem là được rồi… – Nàng từ chối khéo…
- Ây da, cô nương, mọi người đã bắt cặp cả rồi, chỉ còn một vị công tử
kia lẻ ra, cô nương không vội gì thì coi như chơi giúp, nếu thắng không
những được tặng một cặp gà chọi cực phẩm kia, mà còn rất nhiều vật phẩm
nữa…
Người bán hàng chỉ tay về phía một vị công tử đứng lẻ ra,
hắn ta chưa có đồng bạn tham dự. Vân Hi nhìn qua thấy dáng người hắn rất cao và thanh tú, tuy đã đeo mặt nạ che đi dung mạo nhưng khắp người
dường như vẫn tản ra một cái khí chất đặc biệt…
- Cô nương, trò chơi sắp bắt đầu rồi, người ta nói nhân duyên không thể chần chừ… –
Người bán hàng nói thầm vào tai nàng nịnh nọt – Bật mí cho cô nương, vị
công tử đó sau tấm mặt nạ rất là anh tuấn, cùng với cô nương yểu điệu
dịu dàng đúng là một cặp trời sinh, chính vì thấy cô nương tư dung hơn
người nên ta mới đề nghị…
Nói rồi Vân Hi bị đẩy vào vòng trong, nàng đành đeo lên mặt nạ, chơi một chút để khuây khỏa cũng không sao.
Nàng tuy không hề hi vọng cao xa gì như lời đại tỷ kia nói song vẫn nhìn lén đồng đội của mình, trong lòng trộm nghĩ rằng, người có dáng dấp đẹp như này nếu gương mặt xấu xí thì cũng thực đáng tiếc a…
Trò
chơi đầu tiên là “hai người ba chân”, Vân Hi bị cột một chân vào chân
đối phương, điều này thực khiến nàng có chút e ngại. Giọng nói bên cạnh
rất ấm áp và dễ nghe:
- Cô nương, chúng ta không cần vội, cứ bước chậm, bình tĩnh tránh ngã…
- Vâng… – Vân Hi có chút xấu hổ len lén nói.
- Còn nữa, nàng không nên quá căng thẳng, mọi người ở đây đều chơi như
nhau… ừm, nếu nàng không đứng gần vào một chút, lát nữa bước đi sẽ vấp
ngã…
- Vâng…