Ma đầu này, nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy chứ? Ta với hắn chẳng
phải lần đầu gặp mặt đi, không phải hắn muốn giữ ta bên mình? A không
không, chắc không phải đâu, là đang dọa người đi?
Có điều, cấm chú mạn châu sa liệu có thể giải trừ hoàn toàn không? Ta âm điệu chừng mực thỉnh giáo hắn:
- Ma giới đại nhân…
- Gọi ta Hiên Viên Tiêu. – Hắn âm điệu không vui nhắc nhở.
- Vâng, Hiên Viên Tiêu đại nhân, những bùa yểm tương tự như ngài nói, liệu có khó giải không? Và thông thường làm sao để giải?
- Thường phải đổi bằng máu và mạng của kẻ khác… – Hắn điềm nhiên đáp.
- Á! – Ta thốt lên – Như vậy thì thật tàn nhẫn… Ta không dám giết người vô tội vì mục đích cá nhân của mình. Mà như vậy, kẻ bị giết kia hẳn là
chết rồi vẫn cứ oán ta….
Ta chân thành không chút điêu ngoa nói như vậy, chẳng hiểu sao ma khí xung quanh ta càng áp bức, Hiên Viên
Tiêu kia bỗng đứng dậy, ta chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của hắn, theo sau là một tràng cười…
Tiếng cười mang âm điệu đầy châm biếm mà bi phẫn… Tiếng cười lớn và rất đáng sợ…
Ta không dám lại gần, bởi thấy xung quanh hắn, tử khí nhiều đến mức những đóa hoa diên vĩ lập tức héo úa rồi tàn lụi…
Ta hoảng sợ, chớp mắt không tự chủ được, thu mình thành một con cáo
lông cam tội nghiệp, rúc vào đám lông đuôi dày, chỉ dám lộ ra hai con
mắt quan sát…
Hiên Viên Tiêu ngắt lên một đóa Tử Diên Vĩ, vò
nát nó trong tay… Hoa tan thành cát bụi màu tím theo gió hòa vào sương…
Ta không biết mình đã nói gì sai…
Hắn vẫn không quay lại, chậm rãi mà nói, trong giọng nói có sự hồi tưởng, phảng phất nỗi oán hận:
- Ngươi có biết… tại sao ở Ma giới lại có một cánh đồng hoa như thế
này…? – Không cần ta đáp, hắn tự trả lời – Hơn mười vạn năm trước, ta vì một nữ nhân mà hy sinh một phần ba ma lực… tất cả chỉ để hi vọng nàng
mỉm cười một chút, ánh mắt nàng lộ sự ngạc nhiên yêu thích một chút, để
nàng nghĩ rằng, Ma giới vĩnh viễn không phải là chốn tối tăm khắc
nghiệt, chỉ cần có quyết tâm và tấm lòng, bất cứ cái gì cũng có thể trở
thành hiện thực….
Ta trong lòng ngầm suy đoán, người con gái đó hẳn là có vị trí quan trọng tim hắn, chính xác thì là người hắn yêu đi? Ta liều lĩnh bình luận một chút:
- Nàng ấy hẳn là rất thích…
- Ha ha… – Hắn lại cười lạnh ngắt – Dù ta đưa nàng đến nơi này, ánh mắt nàng vẫn không thay đổi, vẫn như bao tháng ngày sống bên ta, u uất, sầu oán, đối với ta luôn lạnh lùng hà khắc. Những tháng ngày đó, chỉ là
những chuỗi ngày dằn vặt lẫn nhau…
Ta trộm nghĩ, một kẻ mạnh
ghê gớm như hắn, cũng rất đẹp trai nữa… lẽ ra cũng có nhiều cô gái si
mê… Nếu cô gái đó không yêu hắn, hẳn là nàng ta đã có người khác trong
trái tim, một tình yêu khắc cốt ghi tâm, vững như bàn thạch, sâu như đáy u tuyền… Nhưng phản ứng của nàng ấy có chút hơi tiêu cực, lẽ ra khi
thấy hắn vì mình tạo ra một kì quan thì cũng nên cảm ơn hắn một câu… trừ phi nàng ấy vốn đã oán ghét hắn đi…
Phía trước ta, bóng dáng
ma đầu đó kiêu hãnh, cao lớn nhưng vạn phần cô độc… Có điều ta chẳng
hiểu sao khi ta nói câu không nhẫn tâm giết người hắn lại cư xử như vậy, lại còn kể chuyện tình cũ này ra làm gì? Có liên quan đến nhau sao?
- Nha đầu… – Hắn hơi xoay đầu ra sau hỏi – Nếu như ngươi yêu một nam nhân rồi bị tổn thương, sau đó có một nam nhân khác hết lòng yêu thương
ngươi, ngươi có động lòng vì kẻ thứ hai đó?
- Ta… – Ta nghĩ
chưa đến một giây bèn đáp – Đương nhiên là phải quên đi tình yêu cũ bị
tổn thương, người thứ hai yêu mình như vậy, tốt nhất là đem quá khứ gác
lại, thành tâm yêu người phía sau… Ta nghe nói tình yêu đầu tiên là mối
tình đẹp nhất, nhưng mối tình cuối cùng mới là bất diệt…
Ma nhân xoay hẳn người lại, nhìn ta, trong mắt có ý cười, không phải nụ cười bi oán, có một chút mãn nguyện tản ra…
- Nha đầu, ta thích cách trả lời của ngươi ngày hôm nay… – Hắn thở dài
ra một hơi – Cảm giác giống như, ta chờ đợi mười vạn năm nay không hề
uổng phí…
- Nghe câu chuyện ngươi nói, ngươi trước đây không
hạnh phúc sao? Người con gái nào đó… không yêu ngươi sao?– Ta không hề
nghĩ ngợi mà hỏi, không ngờ chạm trúng tử huyệt của hắn. – Nàng ta yêu
người khác sao?
- Nữ nhân đó đã không yêu ta, có lẽ không hề
yêu ta…Nàng trong tim chưa từng quên đi kẻ đó. Ta không hiểu phải đối xử như thế nào với nàng…- Ma đầu siết chặt bàn tay, âm điệu lại chua xót
mà hỗn loạn – Ta từng cho rằng ta sai khi ngày đêm giữ nàng bên mình, ép buộc nàng… nhưng là ta sợ mất nàng, rất sợ chỉ cần ta buông tay một
chút, nàng sẽ không ngại tổn thương mà trở về bên kẻ đó, không cần danh
phận chỉ cần làm một thứ thiếp của hắn… ta sợ…
Ma đầu dùng hai
bàn tay lớn ôm lấy đầu, ngón tay luồn vào tóc, không ngừng vò bứt, giống như vô cùng đau khổ day dứt cùng với vật vã… Ta nhất thời không biết
làm sao, rất sợ hắn phát điên, nhưng cũng thấy thương cảm cho hắn…Ta đấu tranh tâm tưởng, không biết nên lại gần hay không… Cuối cùng không hiểu sao mà một hàng nước mắt từ khóe mi ta tự rớt xuống… Chân ta lại tự
động bước đến, bản thân đã trở lại hình dáng người từ lúc nào….
Ta khẽ chạm vào hắn, đầu tiên là cánh tay, cảm giác trước mắt lại giống như một cuốn phim trôi qua… Ta chẳng biết nói gì, cổ họng cũng ứ nghẹn
lại… Hắn đột nhiên túm lấy tay ta đến đau, chần chừ một lát, không biết
là định kéo ta lại hay gạt ra…
Cuối cùng hắn gạt tay ta ra, cười lớn:
- Một chút ấm áp của nữ nhân cũng là cái họa khôn lường, là âm mưu hiểm độc. Nàng có bao giờ cười với ta, có bao giờ sà vào lòng ta? Đêm đó vì
sao nàng tình nguyện ôm lấy ta, cũng chỉ vì muốn ta chủ quan mà lén đâm
ta một nhát, ngay giữa trái tim này… – Hắn đặt tay lên lồng ngực, tự
giày vò mình. – Nàng làm tất cả vì Thiên giới, vì gã Thiên Đế đã phụ bạc nàng đó! Nàng không ngại lấy đi mạng ta!
Hắn hét lên bi phẫn,
còn ta không hiểu mấy, một câu chuyện không có đầu đuôi… Ngẫm nghĩ một
vài giây, không hiểu sao những gì bí ẩn ghi trong hồi ức của mẫu thân
Diễm Diễm hiện ra, câu chuyện mười vạn năm ư? Cũng là mười vạn năm!!!
Thiên Đế ư? Một người con gái đến Ma giới?? Chẳng hay có liên quan đến
gã Hiên Viên Tiêu này? Người con gái đó phải chăng cũng chính là người
mà Thiên Đế năm đó để trong lòng?
Những câu chuyện bắt đầu liên kết với nhau thành một mạch dây, có điều, ta vẫn chưa sáng tỏ hết…
Chớp mắt, một mảng lớn trên cánh đồng hoa diên vĩ tan thành tro bụi, ta hoảng hồn lùi sau, hét lên:
- Bình tĩnh, ngươi bình tĩnh lại! Tại sao lại đột nhiên phẫn nộ như vậy? Ngươi sẽ thiêu chết cả ta….
- Ngươi… – Hắn dừng lại, hoa trên cánh đồng không cháy tiếp, tuy nhiên
ngón tay hắn lại chỉ thẳng vào ta – Ngươi phải chăng cũng đã động lòng
vì một kẻ trên Thiên giới? Tại sao hai lần đều như vậy? Ngươi cuối cùng
cũng giống nàng phản bội ta sao?
- Ngươi ngươi…. – Ta xua tay,
cố gắng làm dịu cơn giận của hắn – Ta đã nói ngươi bình tĩnh, ta làm sao giống người con gái của ngươi? Ngươi cũng đừng vì một người con gái mà
phẫn uất như vậy…
Ta đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ mình nói sai điều
gì. Ma đầu này rất đáng sợ, nhưng nghe hắn kể, hắn cũng rất đáng thương, nữ nhân đó lừa dối rồi đâm hắn sao?
Ta nhắm mắt không dám nhìn nữa, một hồi sau đột nhiên không khí bớt áp bức hơn, thư thái và dễ
chịu hơn. Ta từ từ mở mắt ra, gặp ngay đôi mắt đỏ đó đang nhìn ta, muôn
trùng đủ loại cảm xúc…
- Nàng ấy đã hồn tiêu phách tán… – Hắn
đột nhiên chầm chậm nói – Vậy mà mười vạn năm nay, mỗi khi đối mặt với
sự thật nàng chỉ yêu hắn, không hề yêu ta dù chỉ một chút, ta không thể
kiềm chế phẫn nộ… Trái tim đã chết của ta vẫn hoảng loạn như vậy…
Ta liều mạng thử an ủi hắn:
- Ta hiểu, tình cảm của ngươi với nàng như cơn bão tố, mãnh liệt nhưng
cũng có thể nhấn chìm cả đối phương và mình, khiến cho cả hai cùng ngạt
thở…. Có điều, nếu như nàng ấy đã không còn, ngươi cũng nên sớm quên đi, giải thoát bản thân mình, chẳng phải tốt hơn sao?
Im lặng một lát, ta không dám nói thêm câu nữa. Chợt hắn cất lời, ánh mắt xoáy sâu vào ta.
- Nàng cũng đã tái sinh…
- Vậy…? – Ta ngạc nhiên mở to mắt và miệng…
- Ta muốn yêu nàng, chiếm lấy trái tim nàng khi nàng còn thuần khiết
không vướng bận… Ta một lần nữa yêu thích sự đơn giản ngây ngốc của
nàng, cũng thích tính cách hiện tại của nàng…Ta một lần nữa muốn có
nàng…
- Vậy…
- Nhưng một lần nữa, ta không biết phải
đối xử thế nào với nàng… Trân trọng yêu thương, dịu dàng với nàng? Liệu
nàng có cảm động vì những điều đó? Nàng đã phải lòng kẻ khác, ta có nên
bất chấp tất cả đem nàng đi? Lúc này ta chỉ muốn nàng vĩnh viễn thuộc về ta. – Hắn không nhanh không chậm hỏi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào ta.
- Vậy… ta giúp gì được ngươi sao? – Ta nhất thời chưa hiểu ra, líu ríu nói – Nàng ấy ở đâu?
Hắn vươn ngón tay ra chỉ, theo tầm mắt và ngón tay hắn, ta luống cuống
quay ra sau lưng tìm kiếm, nhưng một bóng người cũng không thấy…
Ngón tay ra run run chỉ vào mặt mình, cười cười đến tội nghiệp:
- Đừng nói…. Đừng nói là…
- Theo ta về Âm Cung được rồi! – Hắn không đáp, bá đạo xoay người đi, dùng ám hiệu gọi con hắc mã lại gần.
Ta định biện minh rằng hắn nhầm ta với Diễm Diễm đã chết, nhưng cũng
không phải bởi hắn biết ta là một linh hồn khác nhập vào xác này. Vậy
hắn ám chỉ… chính là ta sao?
Đó chính là lý do thực sự cho việc hắn tiếp cận và mang ta đến Ma giới?