Vạn Năm, Vạn Năm

Chương 26: Vĩnh viễn là của ta




Cái gì bài xích? Hắn đang nói ta sao? Ma Tôn này có đúng một ngàn tuổi không? Hắn còn thâm thúy lấp lửng hơn cả Vô Cực Chân Nhân.

- Đang nghĩ cái gì? – Đột nhiên hắn hỏi, âm điệu lúc nào cũng có phần bá đạo, đủ khiến ta giật mình.

- Chính là… không hiểu gì… – Ta ngây thơ vô tội nói.

- Được, vậy ta cho ngươi nhìn thấy!

Hắn chỉ nói một câu như vậy rồi bất thình lình ôm ta lên, còn ta chỉ kịp kêu lên “Á” một cái, chớp mắt sau đã thấy mình bị đặt trên một con hắc mã. Một con ngựa lông đen ánh tím, dưới chân ngựa có ma hỏa bốc cháy, khi ngựa chạy đi vệt lửa còn kéo dài mãi ra sau khiến ta liên tưởng giống như một cái tên lửa…

Ma Tôn ngồi sau ôm ta, ta sợ không dám nhúc nhích, không phải vì hắn đang phi ngựa lao đi với tốc độ kinh hoàng mà còn vì người hắn lúc nào cũng tỏa ra cái thứ ma khí bức bách. Nếu như bao quanh Thiên Đế là thần khí nhu hòa sáng lạn thì Ma Tôn chính là thứ ma khí dọa người đó. Bỗng ta nghe thấy thanh âm của hắn trên đỉnh đầu:

- Nha đầu, ta cũng thích tính cách hiện tại của ngươi, một con hồ ly xảo quyệt nhưng cũng biết thời thế, ham sống sợ chết…

Ta cắn cắn môi, nuốt nước bọt không nói gì. Hắn có vẻ không vui, thanh âm phía sau bày tỏ rõ sự không hài lòng, điểm thêm một chút uy hiếp:

- Tại sao không trả lời? Ngươi đang nghĩ gì? Không phục đi?

- Không có… – Ta thử liều mạng nói – Chỉ là đang nghĩ, Ma Tôn đại nhân ngươi bao nhiêu tuổi mà gọi ta là nha đầu? Hôm qua chỉ là một thằng nhóc hôi sữa bám lấy ta, còn bị ta tét vào mông…

Nói đến đây thấy mình hơi quá trớn, ta vội rụt lưỡi lại, co mình ngồi im re… Phía sau quá yên lặng khiến ta trong lòng kinh hoảng không thôi, bắt đầu ghê lạnh từng đốt sống lưng. Rõ ràng vị ma đầu này không nên chọc vào, cho dù chỉ là nói chơi đi… Nhưng ai bảo hắn giả làm một thằng trẻ con tranh thủ thương hại của bổn tiên, sau cùng là ta đã lầm, việc không thành còn rơi vào miệng cọp…

Cứ yên lặng uy hiếp như vậy sớm muộn ta cũng chết vì nhồi máu cơ tim. Ta lại đánh liều xoay đầu ra sau liếc trộm một cái… Gương mặt đẹp đẽ nhưng hung hiểm kia không có thái độ rõ ràng, đôi mắt vẫn một màu đỏ sẫm mênh mang…

- Ngươi cho rằng ta đang phẫn nộ hay đang thấy nực cười? – Đột nhiên hắn nói.

- Tại… tại sao phẫn nộ? Và tại sao nực cười…? – Ta như con chuột nhắt lí nhí nói, trong bụng thầm nghĩ sắp bị xử tử…

- Nhắc lại những chuyện đó với ngươi… – Hắn cứ chậm rãi nói rồi dừng lại đôi chút, đủ để khiến từng nhịp tim của ta vừa ổn định lại đã chuyển sang đập nhanh thấp thỏm… – Ta muốn cười lớn vì sự ngây thơ khôi hài của ngươi lúc đó… song lại nghĩ đến nguyên nhân nguồn cội của việc ta sống dưới lốt trẻ nhỏ, sự ẩn nhẫn của Ma Tộc mười vạn năm, bất giác oán hận trong lòng ta không dễ giải trừ…

Ta cúi đầu suy nghĩ trong giây lát, nói như vậy, hắn thật ra đã rất già rồi đi? Vậy hắn là ai? Nếu không phải tiểu ma tôn một ngàn tuổi thì là Ma Tôn Hiên Viên Lập sao? Ta nghe đồn Ma tôn Hiên Viên Lập tật nguyền và chưa từng được ghi danh trong tốp lục giới tân bảng, vậy kẻ này đích thị là ai?

- Xin lỗi, là ta không biết mới đắc tội với ngài… – Ta có phần nghi hoặc nói – Nhưng mà đại nhân, ngài chính xác là ai? Ta thực sự không biết Ma giới còn người nguy hiểm như vậy…

- Thiên giới đã giáo dục ngươi những cái gì? – Hắn nhếch môi cười – Đại chiến Thiên – Ma mười vạn năm trước, Thiên Giới toàn thắng, thủ lĩnh Ma giới hồn tiêu phách tán sao? Sau đó những chuyện khác đều giấu đi?

- Ngài thực sự thần thông quảng đại, đến chuyện giáo dục trên thiên giới ra sao cũng biết… – Ta nịnh nọt nói.

- Giờ ngươi muốn biết chuyện gì? Ta là ai? Tại sao ta vẫn tồn tại? Ta sẽ làm gì với ngươi sao? – Mỹ nam phía sau vẫn hung hiểm cười nói.

- Có lẽ ta không nên biết thì tốt hơn… – Ta rụt cổ nói – Người ta thường chết vì tò mò… Ta đâu dám thăm dò ngài…

Nghe âm điệu ớn lạnh của hắn, ta nhất thời cho rằng không tọc mạch là tốt nhất, kẻ càng biết nhiều bí mật càng phải trả giá, kẻ nguy hiểm như ác ma phía sau ta đây, hắn cười không có nghĩa là trong lòng cũng cười, ta càng phải cẩn thận tránh đắc tội hắn.

- Ngươi quả nhiên ham sống sợ chết! – Hắn bật cười lớn.

- Vâng, ta không đắc tội với ngài, ngài làm ơn thả ta được không?

- Không thể! – Hắn một lời chắc như cọc đóng xuống đất nói.

Ta cụp mi mắt, đành phải tìm cách đào tẩu sau, tránh bị trở thành một con tin yểu mệnh…

Ngựa phi thêm một loáng, ta bất ngờ nhận ra quang cảnh trước mắt thay đổi, không còn là những vách đá gập gềnh bên bờ sông thăm thẳm, nơi này quang đãng vô cùng, cũng không còn dị khí…

Mắt và miệng ta đều mở to ngạc nhiên, phía trước chính là một cánh đồng cỏ tím biếc rộng lớn vô tận… Không, chính là một cánh đồng hoa diên vĩ tím… Ma giới cũng có nơi này sao?

Hắn dừng ngựa, đem ta xuống đứng giữa cánh đồng hoa. Mắt ta mải nhìn, nhất thời quên đi sự tồn tại đáng sợ của hắn…

Ma giới không có ánh sáng mặt trời rực rỡ như Thiên giới nhưng hoa vẫn có thể sinh trưởng sao? Nơi này chính là một cánh đồng hoa tím mọc giữa màn đêm, chân trời xa xa, màu tím và màu đen muôn trùng chỉ được phân cách bằng một ranh giới thẳng tắp…

Ta thử ngắt một đóa diên vĩ rồi lại ngắt một đóa nữa, cho đến khi trong tay có một bó hoa xinh đẹp mới giật mình vì tiếng nói phía sau:

- Ngươi thích sao?

- A… – Ta quay đầu ra sau, e dè nói – Rất thích, còn có chút không ngờ tới…

Lúc ánh mắt ta chạm tới thân ảnh của hắn, bỗng nhận ra ma đầu hung hiểm này mà cũng có khoảnh khắc cô độc thê lương đến thế sao?!. Làn gió đêm thổi tung tấm áo choàng và những lọn tóc rất dài, đôi mắt màu đỏ ngọc như ánh lên một chút, có thể là cảm xúc nhất thời hoan hỉ, có thể là bi thương oán hận chất chứa?!

Sương tím từ đâu bỗng giăng kết, xung quanh cũng lạnh hơn…

Ta phát hiện ra ma đầu hung hiểm này có chút đờ đẫn, ta len lén lại gần thăm dò nói:

- Ma nhân này…

Không ngờ hắn giật mình nhìn ta, ánh mắt còn thấp thoáng một chút thẫn thờ, tựa như vừa bước ra khỏi ảo mộng… Hắn bỗng dưng nói:

- Lạnh sao? – Rất nhanh bước đến gần ta, khi ta chưa kịp trở tay phản ứng, áo choàng đó đã phủ lên người ta.

Tuy là mang lại hơi ấm nhưng đồng thời đóa hoa trước ngực cũng kích động, ta vội vàng cởi tấm áo choàng ta, có chút đề phòng nói:

- Không, không, ta không lạnh, trả lại cho ngươi!

Thấy gương mặt hắn chuyển sang u ám, ta không hiểu mấy nhưng cũng biết là đó bộ dạng đáng sợ, vội vàng lui lại, đốt lửa sưởi ấm, làm ra vẻ đơn thuần cười nói:

- Ta mệnh hỏa, đốt lửa sưởi ấm cũng tốt lắm! – Nhất thời ta quên mất, hắn cũng là nam nhân, lại gần hắn quá cũng không được.

Hắn nhìn ta không rời, cất giọng trầm trầm nói, không gian thoáng đãng bỗng nhiên bức bách trở lại.

- Ngươi cuối cùng vẫn là sợ ta sao? – Hắn nói rồi nhếch môi cười nhạt.

Ta nên trả lời như thế nào? Sợ hay không sợ? Cái nào sẽ làm vừa lòng hắn? Không biết làm gì, ta đành cúi mặt xuống, lơ đãng nhìn những bông hoa thấm sương…

- Có vẻ là ngươi sợ… – Ma đầu đó tàn ác đe dọa – Nhưng ta sẽ làm những chuyện ngươi cảm thấy sợ hãi hơn nữa…

Chân dài và bóng dáng cao lớn của hắn bước tới, ánh mắt nồng đậm nhìn ta. Nhất thời chuông báo động reo lên, ta vội vã buông bó hoa xuống chạy trối chết. Trời ơi, Ma Tôn này không phải là muốn ăn tươi nuốt sống ta thì cũng muốn cường bạo nhục nhã một tiên nữ đi? Ta quên rằng số phận ta giờ chẳng bằng con ong cái kiến…

Hắn chụp lấy ta, ngay lập tức trời đất đảo điên, thoáng cái đã thấy mình bị ép chặt trên thảm hoa cỏ, dưới lưng êm ái, trên ngực thì bị nghiền chặt. Ta nhắm chặt mắt, bộ dạng khó coi như một kẻ vật vã sắp chết. Không chết vì bị cường bạo chết thì cũng chết vì mạn châu sa nở đi…

Ta đợi mãi cũng không thấy bước tiếp theo đến, trước ngực lại nhẹ nhõm bất chợt, bên tai xuất hiện một tiếng cười lớn, thêm một tiếng động soàn soạt. Thì ra gã ma đầu đó đã lăn người qua trái, cũng nằm ngửa trên thảm hoa cỏ như ta…

- Ta không biết làm sao đối xử với ngươi… – Âm điệu của hắn sau tiếng cười thì đầy sắc thái khó hiểu. – Chí ít ta không ngờ tới, bộ dạng ngây ngốc hiện tại của ngươi khi bị đe dọa có thể khôi hài đến vậy…

- Ma giới đại nhân, ngài không nên đùa cợt hay đe dọa trái tim mỏng manh của ta như vậy! – Ta thở ra một hơi nói.

- Ngươi tưởng ban nãy ta không muốn làm thật sao?… – Hắn thập phần nguy hiểm nói – Chiếm đoạt ngươi vĩnh viễn…

- Đừng… không được! – Ta định bật dậy đề phòng, nào ngờ hắn lại ấn vai ta xuống như cũ.

- Nha đầu, đừng manh động! Ngươi còn chống đối, ta không đảm bảo… – Thanh âm của hắn đúng là rất dọa người mà.

Ta im thin thít nằm xuống cạnh hắn, nhìn lên màn đen vô tận trước mắt. Chẳng hiểu sao bây giờ mơ hồ nhận thấy, kẻ bên cạnh tuy hung hiểm đáng sợ như vậy, nhưng trong lòng ta lại có cảm giác thấp thoáng quen thuộc, giống như đang tua lại một cuốn phim rất cũ để tìm kiếm một cái gì…

Ma nhân đó đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay ta, ta theo phản xạ muốn rút ra lại bị hắn giữ chặt lấy. Trời ơi, đừng sinh ý định với ta, ta không muốn đến đường cùng này vẫn không có lối thoát…

Nhưng có vẻ ta liên tưởng quá đà, hắn chỉ là lấy ngón tay bấm vào động mạch của ta thôi. Hắn nhíu mày, trong giọng nói có phần nghi hoặc:

- Trên người ngươi, chân khí lưu chuyển không bình thường. Có chướng khí tập kết trước ngực sao? Đó là cái gì? Tại sao khi ta đến gần ngươi, chướng khí đó càng hút lấy sinh khí trong người ngươi? Giống như đêm đó, khiến ngươi ngất đi?

Hắn nói có một ít về sau ta không rõ, nhưng vế trước thì khiến ta kinh ngạc không thôi. Hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đóa mạn châu sa sao? Ma đầu này có vẻ thần thông quảng đại, ta nên liều mạng thỉnh giáo hắn chăng?

- Ma giới tiền bối, trên người ta có cấm chú mạn châu sa, nếu càng ở gần nam nhân, càng nảy sinh tình cảm nam nữ thì hoa càng nở, đến cùng sẽ làm ta chết? Ngài có biết không? – Ta hấp tấp nói.

Hắn nhìn ta, chau mày rồi nói, giọng điệu có phần phẫn nộ:

- Thì ra là vậy, e rằng có kẻ muốn qua mặt ta mà ra tay trước…

- Ngài… có biết chú thuật đó không?

- Đã từng nghe qua một vài thứ bùa yểm hấp thu sinh khí, dựa vào hành vi của người bị yểm mà phát tác tương tự… chỉ là không rõ…

Ta thở dài buồn bã, Ma Tôn đột nhiên siết lấy tay ta, bá đạo nói:

- Nhưng tất nhiên ta sẽ có cách trừ bỏ, vì ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là của ta…