Gã Thanh Long Thánh Quân đầy đăm chiêu xen lẫn đề phòng, khiến ta không
thể hiểu nổi thái độ của hắn. Âm Hỏa? Âm hỏa là cái gì? Là một loại lửa
tính âm sao? Là sức mạnh của Ma giới sao? Không thể nào, ma giới đã
tuyệt diệt… nhưng cũng có thể, người ta đã phong ấn ghi chép này từ
nhiều vạn năm trước…
A, nhưng mà cái làm ta cụt hứng là câu
chuyện dang dở kia, viết về Thiên Đế thứ sáu uy vũ của Thiên giới… Dường như đó là một câu chuyện lâm li bi đát, dường như có một nhân vật nữ
chính rất quan trọng xuất hiện?
Sau một hồi yên lặng, Thanh Long Thánh Quân bên cạnh ta nhìn xung quanh một lượt rồi khẽ thở dài:
- Xem chừng không còn thứ ta cần tìm…
Đột nhiên ta nhớ ra một điều bèn lên tiếng:
- Không phải vẫn còn một người sống ở thời đại đó sao? Chính là Vô Cực
Chân Nhân, ngươi muốn hỏi điều gì, có thể trực tiếp đến hỏi ông ta mà…
- Vô ích… – Hắn lắc đầu nói – Đã từng thỉnh giáo Vô Cực Chân Nhân, tiếc là người trả lời rằng, thời gian đó người hầu như tu luyện tại Âm Dương Thái Tuế điện, chỉ đứng đằng sau hỗ trợ mà không trực tiếp ra chiến
trường… cho nên cũng không thể rành mạch nhiều việc như phụ thân ngươi…
A, vậy là Vô Cực Chân Nhân cũng không biết về mấy loại chú thuật kì
quái mà Thanh Long Thánh Quân đang tìm hiểu ư? Nhưng cái làm ta để tâm
hơn là, câu chuyện 10 vạn năm trước rõ ràng có nhắc đến Vô Cực Chân
Nhân, hẳn là y biết ít nhiều. Đó dường như là một bí mật trọng đại mà ai đó muốn che giấu, cho nên đã tiêu hủy cuốn hồi kí này…
Khi nào rảnh ta sẽ đến hỏi chuyện ông ta vậy, còn bây giờ, ta phải đối phó với
vụ ném tú cầu này đã. Sợ rằng Thanh Long Thánh Quân không tìm được thứ
hắn cần thì sẽ xù giao ước làm hỏng chuyện của ta, ta vội nhắc nhở hắn:
- Ê, dù không tìm được, ngươi vẫn phải giúp ta thanh lý những kẻ đến tranh tú cầu.
- Đương nhiên rồi! – Hắn trong lúc còn đang tập trung suy nghĩ việc
khác liền buột miệng nói một câu, âm điệu rất là thản nhiên làm ta không nghĩ rằng hắn lại nhiệt tình vì chuyện của ta đến như vậy.
Nói xong câu đó, hắn giật mình quay sang nhìn ta, bốn mắt nhìn nhau. In
trong mắt hắn, gương mặt ta có phần ngây ngô cũng bởi vì ngạc nhiên
trước thái độ kì lạ của hắn. Hắn hắng giọng một cái, quay đầu đi, tỏ ra
đường hoàng nói:
- Ngươi yên tâm…Chẳng qua…chẳng qua là chuyện gì ta đã hứa, nhất định ta sẽ làm.
- Cái chữ “chẳng qua” là ý gì vậy? – Ta nhất thời không hiểu mới hỏi.
- Nữ nhân quả là luôn phiền phức như vậy … – Đột nhiên hắn cau mày, bình phẩm một câu rồi đứng dậy bước ra ngoài trước.
Này Thanh Long Thánh Quân, nhà ngươi càng ngày càng ăn nói lấp lửng
không rõ ràng, có vẻ như càng ngày càng mất hình tượng ~.~…
Từ
biệt hắn sau khi ra khỏi Chu Tước Thành, có vẻ như hắn sẽ tự tiếp tục
tìm hiểu một mình. Còn ta, ta chỉ lo cho chuyện ta bị ép ném tú cầu
thôi…
Mấy ngày sau, ngày nào ta cũng đo lại vòng ngực của mình. Rõ ràng là không
béo lên, ngực không to ra, tại sao bông hoa kia có chiều hướng phình ra
vậy? Thực đáng sợ, ta không muốn chết, làm sao tránh xa nam nhân đây?
Phải để sau vụ ném tú cầu này, chứng minh cho tỷ tỷ thấy không ai muốn
đến nhặt tú cầu, không ai muốn lấy ta… Hi vọng nàng và Chu Tước tộc sẽ
bỏ cuộc, chấp thuận cho ta đi ẩn cư ~
Ngày hôm trước lễ ném tú cầu chọn rể, ta vẫn đến Âm Dương Thái Tuế điện học tập bình thường.
Điều lạ là, hôm nay cả con hạc gầy, con hạc béo đều không đi học, mấy
môn đồ kia cũng bệnh hết cả hay sao mà không đến lớp? Cũng không phải là sư phụ đột xuất cho nghỉ, ông ta vẫn cầm kinh thư lên lớp, vẻ mặt tĩnh
tại, có vẻ như không còn bận tâm đến thái độ học tập thiếu tích cực của
một số trò.
Vô Cực Chân Nhân vẫn là Vô Cực Chân Nhân, khi giảng bài, thanh âm đều đều khiến cho ta rất dễ chìm vào giấc ngủ. Sự thực là sau khi thấy cái bóng trắng tinh khiết đó lượn đi lượn lại mấy lần trên bục giảng, mắt ta đã lim dim, rồi cứ thế mà hồn nhiên gục xuống bàn…
Một cơn gió từ đâu thổi đến lay những trang giấy sột soạt bên tai… cộng với việc không khí về chiều tối càng lạnh hơn làm ta thức giấc. Hóa ra
đã xế chiều, ta vẫn đang nằm dài trên bàn, không còn thấy bóng dáng Vô
Cực Chân Nhân. Không biết y kiên nhẫn giảng tiếp được bao lâu sau khi
thấy ta ngủ gật…
Ta vươn vai, ngáp một cái dài, chợt thấy quẩn
quanh đâu đó xung quanh ta có lưu lại mùi nồng nồng cay cay của Vong Sầu tửu. Không quá nhiều nhưng cũng đủ để nhận ra, chắc chắn là mùi hương
rượu…
Hiện tại nhìn xung quanh thì không thấy Vô Cực Chân Nhân
đâu, tại sao lại có mùi hương này? Chẳng lẽ y chạy đi lấy rượu rồi lại
quay lại giảng đường? Nếu như y là một thầy giáo trẻ tuổi vui tính, có
lẽ ta đã cho rằng nhân lúc ta ngủ, y đã lại gần cốc đầu ta. Nhưng có lẽ, y chỉ lại gần đây, ngán ngẩm u sầu nhìn học trò bất trị này, nâng chén
tiêu đi nỗi buồn bực đó….
…
…
Vong Sầu tửu có lẽ là một loại rượu đặc biệt, khi ngửi gần thì thấy rất cay nồng, lập
tức muốn say. Nhưng cũng chính vì điều đó, hương rượu còn lưu lại rất
lâu trong không gian, gặp gió tản đi ít nhiều, sẽ trở thành một mùi
hương xôn xao mê hoặc. Đặc biệt lúc này đây, ta cảm giác hương Vong Sầu
tửu cứ như một sợi khói vô hình, một đầu cuốn lấy ta, lấp lửng trong
không gian, đầu còn lại ắt tỏa ra từ miệng bình rượu…
Ôi, ta đã bị hương rượu làm cho choáng váng rồi, lẽ nào Vô Cực Chân Nhân mang một vò rượu lớn ra mà quên đậy nắp, vô tình khiến ta say say do đứng trúng
hướng gió mang hơi rượu?
Mắt ta lờ đờ, đầu óc chếnh choáng,
chân bước vô thức có phần liêu xiêu. Trong đầu lại mơ hồ hiện lên những
hình ảnh xa xôi, thấp thoáng một khu vườn mận chín tươi tốt …
Mơ mơ hồ hồ, ta cũng bước đến khu vườn mận của Vô Cực Chân Nhân. Lẽ ra
đã qua mùa mận, mùa này lá cây còn đang héo hắt, tại sao trước mắt ta
lại thấy ảo ảnh một vườn cây xanh lá, mận chín căng mọng trĩu cành…
Chẳng nhẽ Vô Cực Chân Nhân mới làm phép khiến vườn mận lại đầy quả, bất
chấp thời tiết sao?
Mận lớn quá, đúng là thứ ta thích. Vô Cực
Chân Nhân không có ở đây, ta phải hái một quả ăn… Đúng rồi, đầu óc say
lâng lâng thế này, ăn mận vào không phải sẽ hết sao?
Ta vươn
tay với một quả, tưởng như rất gần nhưng lại không tới. Một trận choáng
váng bất ngờ, mắt mờ đi, thân hình sắp sửa ngã xuống. Có một người kịp
thời xuất hiện đỡ lấy ta. Mùi rượu vương trên người đó càng nồng hơn,
khiến ta khi hít phải lại thêm một trận mơ hồ…
- Cao quá sao? Huynh hái xuống cho muội… – Người đó ôn nhu dịu dàng nói bên tai ta.
Cầm trái mận người đó đưa cho, ta vô thức cười, rồi cũng mơ hồ cắn vào trái mận. Người đó đưa cho ta một vài trái nữa…
- Ngươi thật tốt, cảm ơn a… – Miệng ta lẩm bẩm.
- Trên thế gian này, sẽ chỉ có duy nhất ta là tốt với muội thôi, muội vĩnh viễn không được quên điều đó.
Ta ngẩn ngơ, hiếu kì quay đầu lại nhìn người đó với đôi mắt lu mờ, cũng là trong vô thức vươn tay lên sờ sờ thử gương mặt y…
Đột nhiên, người đó lùi lại khiến ta mất thăng bằng chao đảo ngã vào
gốc cây, chật vật bám lấy thân cây thô ráp. Ta nghe thấy tiếng thở gấp
gáp đầy khó chịu của đối phương, giống như ẩn chứa một nỗi đau đớn khôn
cùng. Ta cố đứng dậy, chưa kịp bước lại gần thì người đó đã bỏ chạy,
không còn thấy bóng dáng…
Những quả mận lăn lóc dưới chân, ta còn chưa nhặt chúng, một trận tê tê quay cuồng nữa khiến ta lăn ra đất bất tỉnh.
Ta một lần nữa tỉnh dậy. Đầu óc thật nặng nề, lại không hiểu rốt cuộc
có chuyện gì xảy ra. Chỉ nhớ là đang đứng trong giảng đường, hít phải
hơi rượu, dần dần lại thành say.
Mở to mắt ra, lúc này lại nằm ở sương phòng gần vườn mận của Vô Cực Chân Nhân sao?. Xem ra đúng là ta
lại say thật rồi, cái ông già này, nhất định phải đề nghị ông ta không
được tàng trữ hay sử dụng thứ rượu cổ quái hại não đó nữa.
Có
tiếng rót nước trà, thì ra Vô Cực Chân Nhân đang ở ngồi ở cái bàn ngay
bên đầu giường. Ta ngửa cổ nhìn rồi chống mình gượng dậy.
Vô
Cực Chân Nhân điềm đạm nâng chén trà, thần thái tĩnh mịch, đôi mắt sâu
thẳm…Thấy ta tỉnh dậy, ánh mắt y lướt qua ta rồi cũng rót thêm một chén
khác. Ta bước lại gần đó, ngồi vào bàn, lấy tay xoa xoa hai bên thái
dương.
Uống xong một chén lại muốn uống chén nữa, ta tự rót vào chén mình. Không gian yên lặng có phần kì dị, ông già này lại không nói gì, cũng không giáo điều giảng giải gì. So với lần nọ, y càng tự kỉ u
uất hơn.
Cố nghĩ ra chuyện để mở lời, ta vừa vân vê một cái chén rỗng trong tay, vừa hồn nhiên hỏi y:
- Sư phụ, ta thỉnh giáo người mấy điều được không?
Ừm, xem ra cũng đang có cơ hội, ta nên hỏi y những gì được ghi chép
trong hồi kí của Bạch Hồ Ly – mẫu thân Diễm Diễm chăng? Đó ắt là một câu chuyện li kì.
- Nói đi. – Y cầm bình trà, từ từ rót vào chén, dáng vẻ rất thanh nhã.
- Ta đọc được hồi kí của mẫu thân mười vạn năm trước…
Ta vô tư nói nhưng nào ngờ Vô Cực Chân Nhân giật mình, ấm trà rót lệch, nước trà vung vãi ra bàn. Y đột ngột đặt ấm trà xuống, nhíu mày nói:
- Nói tiếp đi…
- Chủ yếu là ta tò mò muốn hỏi sư phụ thôi, ta cảm thấy những điều đó
có thể hấp dẫn hơn mấy bài giảng sử thuyết khô khan… Đó là, vị Thiên Đế
thứ sáu uy vũ của Thiên giới, mười vạn năm trước còn có yêu một nữ nhân
nào khác không phải Thiên hậu sao? Đó là người của Ma giới sao? Tại sao
mẫu thân lại nói, Thiên đế không thể quyết tâm xuống tay được? Ta chỉ
đọc đến đó, đột nhiên cuốn sách bốc cháy… – Ta thao thao kể một lượt.
- Chuyện này ngoài ngươi còn ai biết? – Đột nhiên sư phụ nghiêm nghị
nói, cau mày nhìn ta, đáy mắt như u cốc, sâu không thấy đáy.
- Chỉ có ta… – Ta trong giây lát bị dọa cho đến sợ, vội vàng lấp liếm – Nhưng mà… đó là… chuyện không nên hỏi sao?
Đúng là nhận thấy thái độ của y thay đổi dị thường, giống như ta đã cố
tình hỏi vào một điều cấm kị. Chẳng lẽ đó chính là một bí mật mà tiền
bối muốn che lấp vĩnh viễn? Tiên đế ra lệnh xóa sổ tư liệu, người nào đó đã dùng âm hỏa phong ấn cuốn sách, giờ đến Vô Cực Chân Nhân cũng không
muốn tiết lộ…
- Nếu đã biết như vậy, đừng cố tìm hiểu chuyện
này… – Biểu cảm của Vô Cực Chân Nhân thoáng chốc giãn ra đôi chút, nhưng chung quy vẫn là nghiêm túc cẩn trọng khác thường – Tắc kỳ đoài, bế kỳ
môn, chung thân bất cần. Khai kỳ đoài, tế kỳ sự, chung thân bất cứu. Nhớ điều đó, an phận sống mới tránh được tai họa…