Vẫn Mơ Về Em

Chương 72: Cố chấp là một loại bệnh




Về đến nhà, tôi không kể cho Ninh Hiên biết chuyện Nghiêm Hân hẹn gặp riêng tôi. Tôi thấy không cần thiết, Nghiêm Hân giống như một diễn viên hài đang tự biên tự diễn một vở kịch hoang đường, tôi mà coi vở kịch hoang đường này là thật thì chẳng khác nào đi sỉ nhục trí tuệ mình.

Tôi tin tưởng vào tình cảm Ninh Hiên dành cho mình. Nhất là trong lúc ăn tối, khi tôi vô tình đề cập tới tin đồn trên mặt báo sáng nay, bộ mặt chán ghét của Ninh Hiên làm tôi thầm khoan khoái hẳn.

Dù gì hắn và tôi đã phải trải qua tám năm trời kháng chiến gian nan mới có thể đến được với nhau. tôi tuyệt đối tin rằng tình cảm của chúng tôi còn bền chặt hơn cả sắt đá.

Thế nhưng lòng tin sắt đá của tôi chỉ đứng vững được trong một tuần ngắn ngủi. Sau một tuần ấy, trên một tờ báo lá cải lại xuất hiện một bài báo dài dằng dặc về vụ tai tiếng tình cảm giữa ông xã tôi với cô gái cố chấp tên là Nghiêm Hân đó.

Trên trang bìa của tạp chí là hình ảnh Ninh Hiên bị cô Nghiêm Hân kia mê mẩn nhìn say đắm, nhưng bản thân hắn cũng đang hớn hở, cười tươi sung sướng.

Hắn cũng đang hớn hở, cười tươi sung sướng!

Tôi như bị sét đánh trúng đầu khi nhìn thấy hai người họ như vậy. Không thể bình thản được nữa, tôi phải gọi điện ngay cho Ninh Hiên, nhưng dù gọi vào số di động của hắn hay của công ty đều chỉ nhận được tiếng trả lời tự động: “Số điện thoại quý khách vừa gọi đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.”, hoặc “Số điện thoại quý khách vừa gọi không liên lạc được.…”

Tôi đoán hẳn điện thoại công ty hắn đang bị bọn phóng viên báo lá cải khủng bố rồi. Còn di động của hắn chắc cũng vì bị quấy rầy nhiều quá mà tắt máy nốt.

Tôi nghĩ ngợi, cảm thấy nếu không lập tức hỏi cho rõ ràng thì không thể nào trút được cục đá băn khoăn to tướng đang đè nặng trong đầu, thế nên không suy nghĩ nhiều liền gọi vào số máy cá nhân của Ninh Hiên. Tôi và hắn đã giao hẹn từ trước, chỉ trong trường hợp có tin xấu phải thông báo ngay lập tức thì mới gọi đến số này. Sau khi kết hôn, hắn đã nói hy vọng cả đời này không nhận được điện thoại của tôi ở đường dây này.

Điện thoại tút tút mấy tiếng, hắn nhấc máy. Nghe được tiếng hắn, bỗng nhiên tôi lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Tôi thao thao bất tuyện một hồi những chuyện linh tinh chẳng đâu vào đâu, vòng vo tam quốc toàn những chuyện bát nháo mãi mà không sao nhắc được một tiếng đến chuyện chính.

Tôi không nói gì nữa. Hắn nói. Nghe giọng hắn vô cùng nặng nề, từng câu từng chữ vọng đến như gõ lên trái tim tôi, làm tôi nhức nhối, hắn nói: “Tô Nhã, chỉ vì thế mà em phải gọi vào số này sao?”

Tôi không có gì để nói. Hai người nhanh chóng cúp máy.

Tôi tủi thân, lòng buồn rười rượi. Hóa ra hắn không cho rằng chuyện xảy ra trước mắt đáng là một vấn đề nghiêm trọng cấp bách. Hóa ra hắn cho rằng tôi không nên gọi vào số đó chỉ vì chuyện này.

Chuyện lên mặt báo của Ninh Hiên làm các thầy cô trong trường nhanh chóng phát hiện ra Trình Hải chính là Ninh Hiên của năm đó. Tiếp nữa cũng phát hiện ra, vợ của Trình Hải chính là Tô Nhã, cô giáo dạy Toán của hắn năm đó, hiện bây giờ lại quay về trường Trung học số 1 tiếp tục dạy học!

Bỗng chốc tôi trở thành tâm điểm chú ý của cả trường. Chuyện này làm tôi cảm thấy phiền hà không chịu nổi.

Mấy hôm nay tôi thường mất tập trung khi giảng bài, liên tục nhầm lẫn.

Sau giờ học, đến giờ phụ đạo cho Lâm Phong, hồn tôi vẫn vất vưởng bay đi tận đâu, giảng bài đầu cuối chẳng ăn nhập gì. Cuối cùng đành phải dừng luôn bài học, cô trò quay sang tán chuyện với nhau.

Tôi hỏi Lâm Phong: “Tốt nghiệp xong em định thế nào? Nghe nói bố em sắp được điều sang nước ngoài, chắc em cũng đi cùng bố mẹ hả.”

Lâm Phong nhìn tôi điềm nhiên trả lời: “Không, em sẽ không ra nước ngoài. Em sẽ thi vào một trường đại học ở thành phố A.”

Tôi ngạc nhiên: “Nhưng kể cả là trường đại học tốt nhất ở thành phố A, nếu so sánh với một trường nào đấy ở nước ngoài thì vẫn còn kém xa! Rõ ràng là em có sự lựa chọn tốt hơn sao phải ở đây làm gì cho phí? Đúng là không thể hiểu được.”

Lâm Phong nhìn tôi, ánh mắt không chỉ chăm chú mà còn rất sâu, làm tôi bất giác muốn rùng mình. Nó nhìn tôi nói: “Nhưng nếu ra nước ngoài, sau này em sẽ không được gặp cô nữa!”

Nó nói xong câu ấy, cuối cùng tôi cũng đã phải rùng mình. Từ đáy lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác bất ổn, khó xác định. Tôi gượng cười nói: “Thằng nhóc này, nhớ cô giáo thì thiếu gì cách giải quyết chứ, chẳng hạn gọi điện chat chit qua mạng. Nếu chỉ vì không muốn xa cô giáo mà lựa chọn học ở thành phố A thì không nên!”

Lâm Phong lẳng lặng nghe tôi nói xong, ánh mắt vẫn sâu hun hút nhìn rôi chằm chằm, cười nói: “Không phải không nỡ xa cô giáo mà là không nỡ xa cô! Còn nữa, em không phải là nhóc, em lớn rồi. Em có thể chịu trách nhiệm về hạnh phúc của người mình thương, không bao giờ phụ bạc cô ấy. Không bao giờ em đi gây ra bất cứ vụ bê bối tình ái nào phản bội vợ mình đâu.”

Nghe những lời nó nói, tôi kinh hãi, đờ đẫn cả người. Không ngờ trái tim một thằng nhóc lầm lì ít lời thế này lại có những suy nghĩ tích cực kinh thiên động địa đến vậy. Nhưng đối tượng của nó lại là tôi sao! Một bà cô hơn nó tận một giáp!

Trước ánh mắt mỗi lúc một nóng bỏng của cậu thiếu niên Lâm Phong, tôi không biết nên làm thế nào cho phải. Định thần lại, tôi đưa tay ôm trán, nói với nó: “Lâm Phong, lo học đi, đừng có nghĩ chuyện linh tinh. Hôm nay cô hơi đau đầu, học đến đây thôi nhé!” Tôi không dám nói quá thẳng thắn nghiêm trọng, tránh làm tổn thương trái tim yếu đuối của tên nhóc hồ đồ này, nói xong cũng không dám nhìn lại nó, lập cập thu dọn sách vở vội vàng ra về.

Trên đường về nhà, tôi bất giác thở dài. Vừa rồi, khi ra khỏi phòng học, tôi liếc vội qua nó một cái, cảm thấy như trên khuôn mặt đẹp đẽ của cậu thiếu niên lầm lì đó đang lờ mờ hiện lên một nỗi thương đau rất lớn.

Tôi không khỏi bùi ngùi xúc động. Không thể ngờ được thằng bé đó lại rung động thật lòng trước người đáng tuổi cô nó là tôi đây. Thật không biết mình nên tự đắc vì hãy còn hấp dẫn lắm, hay nên lo lắng vì cái nghiệt duyên với mấy cậu trai trẻ sao cắt mãi không dứt vậy.

Cuộc đời tôi chưa bao giờ phát tài, xổ số cũng chưa bao giờ trúng lấy một vé. Cái mà tôi trúng nhiều nhất trong cuộc đời này là đào hoa phấn hồng của mấy tên choai choai!

Tôi nghĩ tình cảm của Lâm Phong chỉ là bộc phát, nhất thời mê muội, nên hơi lo lắng rối bời chốc lát cũng chẳng bận tâm đến nữa. Suy cho cùng, trong tình cảnh thiếu thốn sự quan tâm của những người xung quanh, có tôi nhẫn nại chịu đối xử tử tế với nó, lại còn tinh tế hiểu được mấy thói quen nhỏ của nó nữa, nó mới thấy tôi nổi bật lên, hoàn toàn khác biệt so với mọi người, từ đó nảy sinh ít rung động, như vậy vấn đề ở đây không có gì khó hiểu. Thời gian qua đi, tình cảm mù quáng ấy sẽ tự biến mất thôi.

Vì thế tôi phiền não một chút về chuyện này xong bèn quẳng sang một bên. Chuyện mà tôi dành cả tâm trí băn khoăn lo lắng vẫn là tin đồn tình cảm của ông chồng mình.

Hôm đó tôi gọi vào số điện thoại cá nhân của Ninh Hiên xong, về đến nhà, tôi không đả động gì thêm, Ninh Hiên cũng không chủ động nhắc lại. Cả hai vẫn hòa thuận như thể chuyện đó hề xảy ra. Nhưng tôi biết, đằng sau không khí hòa thuận gượng gạo này là sự xa cách rất mệt mỏi.

Tôi sắp phát điên vì sự xa cách này. Tôi không tin hai chúng tôi tám năm tròi không chia cách nổi, cuối cùng lại chia lìa đôi ngả chỉ vì chuyện vớ vẩn này.

Tôi đang cố gắng nghĩ xem làm thế nào để thay đổi tình trạng khó xử giữa hai bên, nhưng rốt cuộc nên làm gì vào làm như thế nào thì tôi vẫn hoàn toàn chưa có lời giải.

Buổi tối về nhà, bố mẹ tôi và bố chồng lần lượt gọi điện đến. Thì ra mọi người đã đọc được trên báo về vụ tai tiếng kia. Bố mẹ dè dặt hỏi tôi chuyện này có thật không.

Tôi vẫn vờ như rất thoải mái nói với mọi người chuyện này là bịa đặt hoàn toàn không có thật, tôi nói tình cảm giữa tôi và Ninh Hiên vẫn đang rất tốt.

Các cụ nghe vậy đều tin tưởng yên tâm cúp máy. Nhưng tôi lại trở nên không sao bình tĩnh nổi, tâm trạng bồn chồn đầy bất ổn.

Tình cảm giữa tôi và Ninh Hiên hiện nay tuyệt đối không như những gì tôi vừa nói. Rõ ràng giữa chúng tôi đang tồn tại một số vấn đề.

Chỉ là không ai nói toạc ra, ai cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, liệu có nên tự mình xé toang lớp ngăn cách này không?

Còn cô nàng Nghiêm Hân ngoan cố kia, rốt cuộc cô ta định làm gì? Chưa bao giờ gặp một người nào to gan đi cướp chồng người khác công khai thế này, thật khó thuyết phục được cô ả. Tôi băn khoăn không biết có nên làm gì đó ngăn cảm mấy trò nực cười này của cô ta, hau không làm gì cả mặc kệ cô ta lố lăng ra sao cũng được.

Cả tối hôm đó tôi cứ bồn chồn chỉ vì vướng bận hai chuyện này. Ngay cả đến lúc Ninh Hiên về nhà, tôi nói chuyện với hắn cũng bị mất tập trung, Ninh Hiên hỏi tôi làm sao vậy, tôi chỉ đáp qua loa là không sao.

Trước khi đi ngủ, vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi thấy Ninh Hiên đang cầm điện thoại mình, nét mặt trầm ngâm khó hiểu, không rõ là đang vui buồn, tức tối thế nào nữa.

Hắn thấy tôi đi ra, nhíu mày nói: “Cả tối nay em thấy em bồn chồn, rốt cuộc là đang nghĩ gì?”

Thái độ của hắn làm tôi đau nhói, tôi vờ như không có gì xảy ra, trả lời: “Em có bồn chồn gì đâu.”

Lông mày nhíu chạt hơn, ánh mắt sâu hoắm nhìn tôi, hắn không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt hắn làm tôi thấy có chút sợ hãi, tôi rụt cổ nói: “Anh sao thế?” Đột nhiên ý thức rằng mình không có gì phải tự hạ thấp mình như vậy, tôi lập tức vênh mặt lên nói tiếp: “Là thế này, mấy hôm nay, chính là cô Nghiêm Hân đó, cô ta…”

Không chờ tôi nói hết, Ninh Hiên đã ngắt lời: “Anh và cô ta không có gì cả.”

Tôi thở phào. Không hiểu vì sao, chỉ mấy tiếng phân trần gọn lỏn của hắn mà tôi nghe xong lại thấy yên tâm kỳ lạ.

Khi tôi dần yên tâm lại thì hắn lại hỏi: “Em phiền muộn vì chuyện này hay còn chuyện khác nữa?”

Câu hỏi của hắn làm tôi choáng váng đầu óc, cảm giác rất khó tả.

Hắn không nói gì nữa, đưa điện thoại cho tôi, đi vào phòng tắm.

Sau một hồi ngẩn ngơ, tôi mở nhật ký cuộc gọi ra xem. Thì ra Lâm Phong vừa gọi đến.

Tôi gọi lại cho nó hỏi xem có chuyện gì.

Thằng nhóc nói với tôi: “Không có gì, chỉ là tự nhiên rất muốn nghe tiếng cô, muốn nói chuyện với cô thôi.”

Nghe những câu tán tỉnh trắng trợn này của nó, đầu óc tôi tối sầm đi.

Tôi khổ sở chưa nghĩ ra sẽ ứng phó với nó thế nào, ở đầu bên kia Lâm Phong lại giội một quả bom nữa vào tai tôi: “Tô Nhã, em đã khiêu chiến với anh ta. Anh ta phụ bạc cô nhưng em sẽ không bao giờ làm vậy! Em sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu! Em chỉ thua anh ta ở chỗ được gặp cô muộn hơn mà thôi.

Nó dám đổi cách xưng hô, không gọi tôi là cô giáo nữa, mà gọi là Tô Nhã!

Tôi bàng hoàng, không biết nên nói gì, may sao Lâm Phong đã cúp máy.

Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Ninh Hiên vừa rồi lại kỳ quặc như vậy. Tôi tự thấy mình cần phải giải thích.

Vừa ngoảnh đầu lại, đã thấy Ninh Hiên không hiểu đã tắm xong từ lúc nào, đang đứng dựa trước cửa nhà tắm nhìn tôi, ánh mắt trầm tĩnh mang chút vẻ gian tà.

Tôi lúng túng, vội vàng giải thích: “Anh đừng nghĩ nhiều, nó chỉ là một học sinh của em thôi!”

Hắn vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt giết người đó, mãi lúc sau mới nói ra một câu: “Năm xưa anh cũng là học sinh của em!”

Tôi nghe xong, toàn thân đờ đẫn!