Vẫn Mơ Về Em

Chương 52: Số trời đã định




Ngày hôm sau, sợ vẻ mộc mạc của mình xuất hiện trước đám đông những người giàu có sẽ làm xấu mặt Trác Hạo, tôi cố tình thay đổi phong cách bằng một chiếc váy voan dài đến đầu gối, cùng một lớp trang điểm nhẹ. Khi xuống nhà, Trác Hạo đang đứng dựa cửa xe đợi tôi. Nhìn thấy tôi, anh lập tức bước lại, cầm tay tôi, mỉm cười đầy tán thưởng: “Hôm nay em làm anh lóa mắt quá! Em đẹp lắm!”

Được anh khen, tôi thẹn thùng đến nỗi không dám ngước mắt nhìn anh. Tôi nói: “Cũng không thể xấu xí quá, không lại làm mất mặt anh!” Anh nghe xong bật cười vui vẻ rồi dẫn tôi vào xe.

Chuyện khó xử lần trước dường như chưa từng xảy ra, cả hai chúng tôi đều không muốn nhắc đến, thậm chí là cố tình lảng tránh.

Trên đường đi, tôi hỏi Trác Hạo: “Chuỗi cửa tiệm cơ à, mời đích thân tổng giám đốc Trác đến cắt băng khai trương, tổng giám đốc Trác lại dắt theo bạn gái cùng xuất hiện, thế thì quy mô tiệm cà phê này phải to lắm nhỉ?”

Trác Hạo cười đáp: “Đây là chuỗi cửa tiệm của một người bạn anh, được gọi là tiệm cà phê “Rung động”, em nghe thấy tên này bao giờ chưa? Tiệm chính đặt tại thành phố A của chúng ta đấy.”

Cái tên này đúng là nghe rất quen, nhưng tôi không thể nhớ ra đã thấy nó ở chỗ nào trong thành phố A.

Trác Họa thấy tôi nặn óc suy nghĩ, không nhịn được cười phì lên, “Anh bảo đảm em đã từng trông thấy rồi, chẳng qua là không để ý thôi.” Dừng lại một lát rồi anh mách đáp án: “Nó nằm trên con đường ngay bên ngoài trường Trung học số 1 của thành phố.”

Lập tức tôi vỗ đùi đánh đét, reo lên: “Em biết rồi! Bên cạnh là công viên phải không?”

Trác Hạo gật đầu, nhìn sang tôi.

Nhớ lại bao ngọt ngào trước kia trong công viên nhỏ ấy, sắc mặt tôi bỗng tối sầm.

Trác Hạo nhìn tôi, nụ cười trên mặt cũng dần khựng lại.

Lặng đi một hồi lâu, tôi càng lúc càng thấy khó chịu ngột ngạt. Trác Hạo cuối cùng cũng quyết định phá tan bầu không khí im lặng. Anh cố tình nói với tôi bằng giọng điệu thoải mái: “Đợ khi nào bọn mình quay về thành phố A, anh sẽ đưa em đến đó. Anh ấy à, mỗi lần tới đó, đều được đặc cách dành cho phòng VIP nhất trên tầng hai. Nhiều khi rảnh rỗi một mình ngồi uống cà phê trên đó cảm giác dễ chịu vô cùng.”

Tôi sợ mình lỡ miệng nói sai điều gì lại làm cả hai phải lúng túng, không dám nhiều lời nữa, chỉ gật đầu cười nói: “Vâng!” rồi ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn cúi gầm mặt, chỉ mong mau mau tới nơi.

Hoàn thành xong nghi thức cắt băng khai trương, tiệm cà phê chính thức đi vào kinh doanh. Trác Hạo bảo muốn đến nói chuyện với mấy người bạn, hỏi tôi có đi cùng không, tôi lắc đầu: “Em không giỏi giao thiệp, lỡ nói sai điều gì lại gây thêm phiền phức cho anh. Anh cứ đi đi, em ngồi đây đợi anh!”

Trác Hạo gọi cho tôi đủ loại cà phê với đủ loại hương vị rồi bảo: “Muốn uống gì em cứ uống, uống thấy ngon thì gọi tiếp, thấy không vừa miệng thì để sang một bên! Uống nhiệt tình vào, đừng khách sáo! Uống cả phần của anh nữa, không được dễ dãi với ông chủ này đâu.”

Tôi cười nói: “Vâng, em nhất định sẽ không khách sáo!”

Trác Hạo cũng cười rồi quay đi tìm bạn nói chuyện.

Một mình tôi ngồi tựa khung cửa sổ trong căn phòng trang nhã, chậm rãi uống cà phê, mắt nhìn ra bên ngoài, ngẩn ngơ thất thần. Đủ loại cà phê với đủ loại hương vị trôi vào bụng tôi thật cũng tựa như cỏ trôi vào bụng trâu.

Bất kể là loại nào cũng đều chỉ có duy nhất một hương vị: đắng chát.

Thế này thà uống bia còn vui hơn. Nhớ lại quán rượu ở thành phố A năm đó, uống bia ở đấy thật là đã, dù đã cách xa nhiều năm nhưng tôi vẫn không sao quên được hương vị ở đó.

Nhưng mãi không sao quên được, ngoài bia ra, đương nhiên còn có một người tên Ninh Hiên.

Đang lặng lẽ đắm chìm trong nỗi sầu cảm bỗng tôi lờ mờ cảm thấy có bóng người lướt qua bên cạnh. Cái bóng cao đột nhiên thụp xuống. Hình như có người vừa ngồi xuống bên cạnh. Tôi quay sang nhìn, toàn thân bỗng cứng đờ.

Quả là trái đất tròn, tôi thật không ngờ có thể gặp Ninh Hiên ở quán cà phê mới khai trương này.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, ung dung vắt chân, tay đan lại đặt trên đầu gối, mỉm cười bí hiểm. Hắn nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Hi, thật không ngờ lại được gặp cô ở đây!”

Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Hi, tôi cũng thế!”

Hắn đưa mắt quan sát tôi kỹ càng một lượt rồi nói: “Chưa bao giờ thấy cô trang điểm cả!”

Tôi thành thật nói: “Đúng là rất ít khi tôi trang điểm.”

Hắn sa sầm sắc mặt, sau đó nhìn về phía Trác Hạo hỏi: “Bạn trai cô đấy à?”

Tôi miễn cưỡng gật đầu: “Ừ!”

Hắn cười nhạo: “Già quá!”

Tôi hếch cằm, nói: “Chí ít cũng chín chắn!”

Sắc mặt hắn thoáng biến đổi: “Cô vẫn yêu anh ta thật à?”

Tôi nhìn hắn, nói rành rọt từng từ: “Không phải anh tưởng tôi nói dối đấy chứ?”

Sắc mặt hắn đã dần trở nên khó coi, cuối cùng còn như có chút hung tợn, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi. Hắn đột nhiên bật cười ha hả, tiếng cười vừa cuốn hút vừa đầy tà khí. Hắn nói: “Ờ, phải rồi Tô Nhã, quên chưa thông báo cho cô biết, tôi sắp đính hôn! Chính là với Ngải Phi, cô gái lần trước cô bắt gặp ở cùng tôi ấy.”

Trong phút chốc tôi nghe thấy tiếng tim mình nứt ra thành hai mảnh. Phải cố gắng lắm tôi mới nặn được một nụ cười. Tôi nói: “Chúc mừng anh!”

Ninh Hiên bỏ đi lúc nào tôi không nhớ. Từ đầu chí cuối trong tai tôi chỉ vang vọng câu này: “Ờ, phải rồi Tô Nhã, quên chưa thông báo cho cô biết, tôi sắp đính hôn!”

Tôi tự nói với mình không được khóc! Trước mặt bao nhiêu người ở đây tôi không được khóc, không thể để người khác biết tôi đang đau lòng! Không được trở thành trò cười cho thiên hạ!

Tôi thần người ngồi một mình, Trác Hạo quay lại cũng hoàn toàn không hay biết. Không biết anh ấy đã phải gọi bao nhiêu lần tôi mới giật mình ngẩng nhìn lên.

Anh nắm tay tôi hỏi: “Sao tay em lạnh thế này? Khó chịu ở đâu à?”

Tôi gật đầu, chẳng hiểu vì sao lại nói với anh bằng giọng tủi thân: “Em đau dầu! Muốn về nhà!”

Trác Hạo không nói nhiều, kéo tôi đứng lên ra về luôn.

Lên xe, tôi nhắm nghiền mắt. Tôi sợ Trác Hạo phát hiện ra bí mật làm mình đau buồn, và cũng sợ nếu mở mắt ra tôi sẽ không thể ngăn được những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi.

Đến cổng, tôi muốn Trác Hạo quay về nên nói tự mình có thể lên nhà được. Trác Hạo cũng không miễn cưỡng, trở ra xe nổ máy. Tôi đứng bên cạnh vẫy tay chào anh. Bỗng Trác Hạo hạ thấp kính xe, nói với tôi: “Tô Nhã, lúc ở tiệm cà phê anh có nhìn thấy Ninh Hiên. Em cũng đã thấy cậu ta rồi nên mới buồn như vậy phải không?”

Tôi thở dài, anh đã vờ được cả quãng đường, sao đến phút cuối còn chọc thủng lớp cửa giấy làm gì?

Tôi bất lực gật đầu, nói: “Vâng! Em cũng đã trông thấy cậu ấy!”

Trác Hạo không nói gì một lúc lâu, sau mới lên tiếng bảo tôi: “Lên nhà ngủ ngoan đi em! Khi nào tỉnh dậy thì gọi cho anh!”

Sau đó, anh quay cửa kính lên, lái thẳng đi.

Tôi những tưởng Trác Hạo sẽ đem hàng loạt chuyện nặng lòng ra thảo luận với tôi, chẳng hạn như: Rốt cuộc em có quên cậu ta hay không? Hoặc: Em có thật sự muốn ở bên anh không? Hay: Anh cảm thấy thế này rất mệt mỏi, chi bằng chúng ta chia tay đi…

Nhưng anh không hề nói với tôi một câu. Anh chỉ chọc thủng lớp cửa giấy, chứ không hiếu kỳ tìm hiểu sau lớp của ấy rốt cuộc là thứ gì.

Vậy thì Trác Hạo, vì lý do gì anh lại chọc thủng lớp cửa giấy này?

Lẽ nào dù không chịu nổi trong trái tim em còn hình bóng người đàn ông khác, nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể nhẫn tâm chia tay ư?

Tôi không khỏi cười khổ.

Chẳng lẽ mình có sức hấp dẫn đến vậy?

Tôi vẫn đang đứng ngây người, đột nhiên nghe thấy tiếng xe phanh chói tai. Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra Trác Hạo đã quay lại.

Anh bước xuống xe, đi về phía tôi, đến bên cạnh tôi, nắm chặt hai vai tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, có đau khổ, có bất lực và cả cam chịu. Anh nói: “Tô Nhã, anh thừa nhận! Dù rằng anh biết em chưa thể quên được cậu ta nhưng anh cũng không đành lòng chia tay em! Anh thật sự không muốn mất em! Như em đã nói rồi đấy, anh không còn trẻ trung gì nữa, đã đến lúc anh phải kết hôn rồi. Tô Nhã, anh có thể cho em thời gian để quên cậu ta, anh cũng thề cả đời này sẽ đối tốt với em. Vì thế, xin em hãy bằng lòng, lấy anh nhé!”

Tôi ngây người chết lặng. Trác Hạo vừa cầu hôn tôi!

Tôi nhìn anh, ngỡ ngàng nói: “Chuyện… chuyện này quá đột ngột! Anh… anh hãy để em suy nghĩ được không?”

Trác Hạo nhìn tôi, rất lâu sau, anh gật đầu.

Anh buông tôi ra rồi quay lại xe. Dáng vẻ có chút gì hơi cô quạnh. Tôi bỗng mềm lòng, nghĩ tới sự quan tâm anh dành cho tôi, nghĩ tới anh đối với tôi tốt thế nào, tất cả làm tôi không khỏi xúc động. Lại nghĩ tới chuyện Ninh Hiên vừa nói với tôi, hắn và Ngải Phi sắp đính hôn, lòng tôi vô cùng chua xót, vô cùng đau buồn.

Cuối cùng tất cả những cảm giác này cùng giao hòa trong lồng ngực tôi, nhân lúc lý trí tôi chưa kịp điều khiển não bộ, chúng ép tôi kích động mở miệng. Tôi gọi với theo bóng Trác Hạo: “Trác Hạo, em nghĩ kỹ rồi! Em đồng ý!”

Trác Hạo vội vàng quay lại chạy ngay đến bên tôi, ngạc nhiên, mừng rỡ ôm chầm lấy tôi, dùng sức nhấc bổng tôi lên xoay một vòng.

Hành động của anh quả thực quá bất ngờ. Bất ngờ đến nỗi tôi bật cười khanh khách, vừa cười vừa nổi hết da gà.

Tôi nhắm mắt lại, thầm nghiêm túc nhủ với lòng: như thế này cũng tốt. Hai cuộc hôn nhân riêng rẽ của tôi và Ninh Hiên có lẽ sẽ thực sự cắt đứt được những vướng mắc quấn lấy cả hai bấy lâu, hoặc sẽ thực sự giải thoát cho hai linh hồn đáng thương bị cùm chặt trong nỗi đau đớn vì tình yêu của tôi và hắn.

Yêu nhau nhưng không thể gần nhau, có lẽ từ lâu là định mệnh của hai chúng tôi.