Văn Minh Vạn Giới

Chương 25: Bộ lạc Xích Hồ




"Đuổi theo!" Không biết có phải vì bị mặt nạ cách trở hay không, âm thanh lúc này của La Tập phát ra có tới mấy phần trầm thấp, lại phối hợp thêm bộ dáng dị thường kia của mặt nạ xương sói, vì vậy cả người hắn lại có thêm mấy phần khí tức khủng bố.

Mọc ra đâu tám tên có gương mặt quái vật không phải là người đuổi theo ở phía sau, ba tên Dã Man nhân chạy trốn đoán chừng là dùng hết khí lực, liều mạng trốn, liều mạng trốn! Từng người một ai nấy đều hối hả, căn bản chẳng ai dám quay đầu lại! Trước đó chỉ nhìn qua một chút thôi nhưng lại dọa cho ba người bọn hắn đến hoảng sợ, cho là bản thân đã bắt gặp phải loại Tà Thần quỷ quái nào đó, sợ rằng chỉ cần nhìn một cái, liền sẽ bị tám con quái vật kia giết chết.

Nhưng vào đúng lúc này, đuổi theo một hướng, La Dũng mang theo mặt nạ xương sói giống như là khống chế tốc độ của mình lại một chút, nhanh chóng tiến tới bên cạnh La Tập, "Tộc Trưởng, ba tên đang chạy trốn phía trước, ta cảm thấy có chút quen thuộc."

"Bọn họ thuộc bộ lạc nào?" La Tập không buông thả tốc độ của mình chậm lại, một bên đuổi theo, một bên lên tiếng hỏi.

"Nếu ta không nhớ lầm, hẳn là người của bộ lạc Xích Hồ".

"Bộ lạc Xích Hồ". Đối với cái tên này, La Tập hiển nhiên không có bất kỳ ấn tượng nào, lúc hệ thống thiết lập xuất hiện trong đầu, cũng không có tiến hành miêu tả bộ lạc Xích Hồ này.

"Là một bộ lạc nhỏ trước kia có số lượng không khác chúng ta là mấy, đoán chừng thực lực còn không sánh bằng chúng ta." Nói đến đây, La Dũng lo nghĩ, sau đó lại mở miệng lần nữa, "Lúc đó vẫn còn hai bộ lạc rất gần vị trí bộ lạc của chúng ta, bọn họ đoán chừng cũng là gặp nạn trong trận bão tuyết kia, cho nên mới sẽ xuất hiện ở gần đây."

Số người trước kia cùng bọn họ không sai biệt lắm? Mà thực lực so với bọn hắn lại yếu hơn, nhận được hai tin tức này từ miệng của La Dũng, trong lòng La Tập nhất thời nắm chắc được, "Nói cách khác, hiện tại chúng ta có thể đánh bại bọn họ dễ dàng, đúng không?"

"Ta cảm thấy không có vấn đề." La Dũng chăm chú gật đầu nhẹ, tuy lần này đuổi theo ra ngoài chỉ có tám tên chiến sĩ, nhưng lực chiến đấu của bọn hắn đã sớm không còn như ngày xưa, mà bộ lạc Xích Hồ kia lại là một bộ lạc nhỏ, đem Chiến Sĩ ra đoán chừng còn không có đến tám người, tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ.

Giờ khắc này cho thấy La Tập đối với đệ nhất dũng dĩ bộ lạc của mình vô cùng tín nhiệm, trực tiếp sửa nguyên kế hoạch trước đó, "Tiếp tục đuổi theo, mọi người khống chế tốc độ cho tốt, bảo tồn tốt thể lực, chúng ta xem xem ba tên kia có thể đưa chúng ta đến bộ lạc của bọn chúng hay không, đến lúc đó, tận diệt bọn chúng, nếu không đêm dài lắm mộng."

Tinh thần bị hoảng sợ phá vỡ thì năng lực suy tính ý chí sẽ thấp xuống rõ thấy, hoặc là nói bọn họ đã không còn dư thừa tinh lực để mà suy nghĩ, vì sợ hãi trong lòng nên bọn hắn sẽ có bản năng hướng đến một nơi an toàn mà trốn, mà ở trong băng tuyết ngập trời này, trừ vị trí bộ lạc của bọn họ ra, còn có nơi nào có thể để cho bọn hắn cảm nhận được sự an toàn sao?

Một đường chạy tán loạn, ba tên Dã Man nhân sợ đến vỡ mật, rất nhanh liền trốn về chỗ bộ lạc Xích Hồ, chỗ doanh địa tạm thời của những người khác, đó là một gò núi, lúc này hơn hai mươi người của bộ lạc Xích Hồ đang núp ở dưới đáy gò núi, mượn địa thế hình thành tự nhiên của gò núi mà làm bình chướng, che chắn Phong Tuyết cho bọn họ.

"Thế nào? Không phải là để cho các ngươi đã đi săn sao?" Nhìn thấy mặt mũi ba người bọn họ tràn đầy hoảng sợ mà trốn về, trong lòng thủ lĩnh bộ lạc Xích Hồ dâng lên một dự cảm bất thường.

"Quái, quái vật! Có quái vật!!"

Ba tên Dã Man nhân đâm đầu vào trong đám người, sau đó hai tay ôm đầu, rúc vào chỗ tốt nhất của gò núi, lời nói không mạch lạc khiến cho thủ lĩnh bộ lạc chau mày.

"Quái vật?" Theo bản năng hướng về phía ba người vừa chạy tới, sau đó, lông mày của hắn nhíu chặt hơn, "Quái vật ở đâu ra? Không có cái gì hết!"

"Không, không có?" Nghe nói như thế, thân thể run rẩy của ba tên Dã Man nhân trốn về thân thể hơi khống chế được một chút, sau đó cố nén sợ hãi trong lòng lại, thận trọng nhìn thoáng qua đằng sau lưng.

Mấy bóng người kinh khủng trước đó cũng không có xuất hiện trong tầm mắt của họ hắn, nhìn một chỗ trắng lóa như tuyết xa đến thế quả thực có chút chói mắt, thần kinh căng thẳng của ba người bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở dốc lên.

Không khí băng lãnh kia rót vào cổ họng cùng phổi của bọn hắn, thông qua cái này cảm giác chút chân thực, bọn họ cuối cùng cũng tìm được một cảm giác chân thật, sau đó trên mặt lộ ra một loại may mắn trở về từ cõi chết, "Không có đuổi, không có đuổi tới, chúng ta còn sống, chúng ta còn sống! Hahahaha..."

Nhìn thấy sự phản ứng của ba tên kia rõ ràng đều mang một tố chất thần kinh, quả thực tựa như là chiến sĩ bộ lạc phát điên, thủ lĩnh của bộ lạc Xích Hồ trong lòng nghi hoặc trùng trùng điệp điệp, hai đầu lông mày cơ hồ đều muốn vặn thành một đoàn, phản ứng của ba tên chiến sĩ bộ lạc này không thể không khiến hắn để ý, "Các ngươi đã gặp cái gì? Quái vật gì? Nói rõ cho ta nghe!"

Đối mặt với lời chất vấn của thủ lĩnh bộ lạc bọn hắn, ba tên Dã Man nhân đồng thời cứng đờ, tâm tình vừa mới hoà hoãn lại một lần nữa trở nên hoảng sợ, "Nó, thân thể của bọn họ không khác chúng ta là mấy, nhưng đầu của bọn họ không phải là đầu con người!"

Sau khi nói đến đây, bộ dáng dữ tợn kinh khủng kia của Sói Chiến Sĩ lần nữa hiện lên ở trong đầu ba tên Dã Man nhân, nguyên một đám rõ ràng càng thêm hoảng sợ, "Đúng, đầu của bọn nó giống như là dã thú, lại như xương cốt của người chết! Mà trong tay lại còn cầm vũ khí kì quái..."

Mỗi người một câu, tâm tình ba tên Dã Man nhân tương đối không ổn định, cuối cùng là đem sự việc lúc đó nói đến tám chín mười phần, nhóm Dã Man nhân chung quanh bộ lạc Xích Hồ đều bởi vì ba người mà trở nên dao động, nghi ngờ trong lòng thủ lĩnh bộ lạc càng ngày càng nặng.

"Thân thể không khác chúng ta mấy, đầu giống như là dã thú lại giống như xương cốt người chết? Trong tay còn cầm vũ khí kỳ quái?" Những lời thì thầm trong tâm trí yên lặng này, nói thật, bằng vào những lời này, hắn hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ ra thứ kia rốt cuộc là gì, nói cho cùng, quái vật không phải là người kia có tồn tại sao? Nhưng nhìn thấy ba chiến sĩ bộ lạc kia rõ ràng sợ đến mất mật, hắn cũng không cảm thấy đối phương là đang lừa hắn.

Có thể có bộ lạc còn sống sót nào đó ở thời đại này, hoặc là đủ lớn mạnh, đi cướp bóc nhân khẩu của những bộ lạc khác, thực vật cùng tư nguyên, hoặc là đầy đủ cẩn thận, tránh đi nguy hiểm, thận trọng mà sống sót.

Bộ lạc Xích Hồ trước mắt hiển nhiên cùng hai chữ "lớn mạnh" này treo không mắc câu, nhưng lại sống cho đến nay, nên thủ lĩnh bộ lạc bọn họ là một người làm việc tương đối cẩn thận, tuy nhiên còn không rõ ràng lắm quái vật trong miệng ba tên chiến sĩ bộ lạc đến cùng là cái gì, nhưng cũng không muốn bọn hắn gánh lấy nguy hiểm, quả quyết vẫn là mau chóng rời đi mà tìm đến lâm thời cảng tránh gió.

Đối với quyết định của thủ lĩnh bọn hắn, những thành viên kia của bộ lạc tuy mặt mũi tràn đầy mỏi mệt, nhưng vẫn như cũ biểu lộ ra vẻ đồng ý, thế mà, còn không chờ bọn họ có động tác tiến bước nào, một thân ảnh khôi ngô đột nhiên ở trên gò núi đằng sau họ nhảy ra!

Sau đó, nương theo tiếng "phanh" rơi xuống đất vang lên, đập vào mắt bọn họ là một cái hố sâu trên mặt tuyết, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp không ngừng ghé vào bên lỗ tai của hắn mà vang lên, bóng người kinh khủng kia trong đầu thủ lĩnh bộ lạc Xích Hổ cùng ba tên chiến sĩ bộ lạc được miêu tả trước đó dần dần trở nên trùng hợp...

"Muốn đi? Muộn rồi!"