Diệp Từ vốn định logout, nhưng cô chợt nhớ ra một chuyện, nếu không có gì thay đổi thì không lâu nữa tập đoàn Vinh Diệu sẽ bắt đầu cho hoạt động hệ thống chuyển đổi tiền tệ trong và ngoài game.
Ba vạn đồng vàng bây giờ trông có vẻ nhiều nhưng đến lúc đó sẽ chẳng đáng là bao.
Cho nên bây giờ trữ vàng không phải là một quyết định sáng suốt, đổi thành vật phẩm sẽ đỡ mất giá hơn.
Cô vào danh sách bạn tốt, tìm tên Cô Bé Người Sói và Mạch Thủy Thâm, lần lượt gửi cùng một tin nhắn: Cậu (Anh) còn bao nhiêu tiền?
Lát sau tin nhắn trả lời liền bay đến. Quả nhiên cả hai đều là dân nghèo khổ, Mạch Thủy Thâm thậm chí còn nghèo hơn Cô Bé Người Sói nữa.
Tiểu Từ cậu cần tiền à? Mình còn 20 đồng vàng nè, toàn bộ tài sản của mình luôn rồi, cậu cần thì mình gửi hết cho cậu. Cô Bé Người Sói trả lời.
Đợi chút anh chạy về thành bán nốt chỗ trang bị mới nhặt được, chắc được 18 đồng vàng đó, để anh gửi hết cho em. Mạch Thủy Thâm đáp.
Diệp Từ nhìn ba vạn đồng vàng còn nóng hôi hổi trong túi, thật muốn khóc một trận...
Sao mà quanh cô không có người nào lắm tiền thế này?
Để mình (em) gửi cậu (anh) một ngàn đồng vàng. Diệp Từ thở dài nói. Tin nhắn vừa gởi đi, cô liền lập tức nhận được hồi âm. Nếu không phải Diệp Từ xác nhận hai người họ chắc chắn không thể ở cùng một chỗ, dám chừng cô sẽ nghĩ bọn họ cùng bàn bạc với nhau rồi mới trả lời.
Ấy... tuy mình trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng... nhưng giới tính và sở thích của mình rất bình thường, mình không có hứng thú với mấy chuyện tình yêu cấm kỵ kia đâu, dù cậu có đưa mình 1000 đồng vàng cũng không, mình là người có lòng tự trọng, nếu cậu đưa mình 100 đồng vàng mình sẽ xem xét phối hợp đóng kịch với cậu một chút. Đây là câu trả lời của Lưu Sướng.
Tiểu Từ... có phải em đi với bạn bè, thấy ai cũng có đôi, mình thì không có nên muốn nhờ ông anh đẹp trai của mình đóng kịch không? Những chuyện này không cần trả thù lao, anh của em nhất định sẽ giúp em hết mình, ai bảo anh vừa đẹp trai vừa hào hoa phong nhã ai gặp cũng mến cơ chứ, mai mốt đừng nói chuyện tiền bạc như thế, anh sẽ đau lòng lắm, nhưng nếu em nhất định phải cho anh thì thôi gửi 999 đồng vàng được rồi, nhiều số 9 nhiều may mắn. Đây là câu trả lời của Bạch Mạch.
Đọc xong hai tin trả lời, Diệp Từ thật muốn xóa tên hai người họ khỏi danh sách bạn tốt của mình, làm sao cô có thể thân được với những người thế này hả trời?
Diệp Từ sắp phát điên rồi, thậm chí cô còn muốn hai người họ biến thành boss, lúc đó cô sẽ đánh sẽ giết sẽ cho bọn họ thân tàn ma dại luôn.
Lại nói thêm một lúc nữa, rốt cuộc hai người họ cũng tin Diệp Từ thật sự có tiền và muốn cho bọn họ 1000 đồng vàng, cả hai lập tức chạy như bay về thành Hồng Hồ, vẻ mặt lúc nhận tiền vui mừng như trúng số vậy.
Diệp Từ gửi tiền cho bọn họ xong, dặn bọn họ chú ý trữ càng nhiều hàng càng tốt.
Hai người bọn họ đều không ngốc, dĩ nhiên biết nếu hệ thống chuyển đổi tiền tệ xuất hiện, tiền giữ trên người sẽ mất giá, đổi thành nguyên liệu sẽ lời hơn nhiều. Sau khi cả ba chia tay, Diệp Từ đi đến chỗ kho hàng của mình, lấy một ít dược liệu, bắt đầu chuẩn bị chế tạo thuốc chống lạnh sơ cấp.
Tuy rằng đã quyết định phải rời khỏi Thiết Huyết Chiến Mâu, nhưng Diệp Từ vốn là người giữ lời hứa, cô đã gật đầu giúp Thiên Sơn Tà Dương đánh Phế Tích Rét Lạnh thì nhất định sẽ đánh xong phó bản mới rời khỏi. Huống chi trong phó bản Phế Tích Rét Lạnh chắc chắn sẽ rơi ra quyển sách kỹ năng mà cô đang cần gấp, nếu bây giờ không đánh, muốn tìm đội ngũ 25 người khác thật là khó.
Vật tận kỳ dụng - thứ gì cũng sẽ có tác dụng - câu nói này vốn chưa từng sai.
Không thích là một chuyện, nhất định phải làm lại là một chuyện khác.
Khi cô chế tạo được khoản mười bình thuốc chống lạnh sơ cấp, bỗng nhiên nhận được tin nhắn riêng từ Linh Hào Tỳ Sương.
Công Tử, cô đang làm gì thế?
Đang luyện kỹ năng sống.
Linh Hào Tỳ Sương hỏi xong cũng không nói thêm gì, Diệp Từ biết hắn tìm cô có chuyện gì đó, nhưng người ta không chủ động nói, cô cũng không nhiệt tình gặng hỏi.
Hai người đều im lặng, bầu không khí liền yên bình trở lại.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng là Linh Hào Tỳ Sương không kiềm được, hắn lại lên tiếng: Công Tử, hôm nay có phải cô giúp Không Gian 0° đánh phó bản không?
Diệp Từ lập tức dừng tay, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng: Ừ.
Chuyện này sao cô không nói gì với mọi người trong công hội? Tuy Linh Hào Tỳ Sương đến là để hỏi tội cô, nhưng giọng điệu lại khá mềm mỏng. Người kia là người giúp công hội giành ba thủ sát, hai chỗ trong ngũ giáp, bất kể bản thân trong công hội chức to thế nào, gặp cô cũng phải e dè một chút.
Hở? Cần phải hỏi sao? Diệp Từ híp mắt nói.
Lần này đến lượt Linh Hào Tỳ Sương không biết nói sao, vì để giữ Diệp Từ lại, bình thường bọn họ cũng không quá ràng buộc cô. May mà Diệp Từ trước giờ chưa từng ra ngoài đánh phó bản với người lạ, nên trong công hội không có ai nói với cô chuyện này, nhưng không ngờ ngay thời điểm bọn họ kiên quyết không công bố cách đánh phó bản thì cô lại đi giúp người ngoài.
Lúc trên kênh thế giới thông báo Không Gian 0° giành được danh hiệu Khắc Tinh Của Người Máy, Khổng Tước Lam là người đầu tiên nhìn thấy ID của Diệp Từ trong một dãy hai mươi mấy người kia, cô ta lập tức báo cáo cho Thiên Sơn Tà Dương và Linh Hào Tỳ Sương. Thiên Sơn Tà Dương vừa nghe thấy đúng là rất tức giận, vốn còn định gọi Diệp Từ về hỏi tội, nhưng sau đó bị Linh Hào Tỳ Sương cản lại.
Tại sao ư?
Rất đơn giản, Linh Hào Tỳ Sương biết rõ tính cách Diệp Từ như thế nào, nếu Thiên Sơn Tà Dương đi xử lý cô thì không loại trừ khả năng cô nàng thợ săn này sẽ lập tức rời khỏi công hội.
Hiện giờ đang trong giai đoạn cực kỳ mẫn cảm, bọn họ chuẩn bị đánh phó bản Phế Tích Rét Lạnh, những người bên công hội Chiến Thiên Hạ cũng thế. Nếu bây giờ đắc tội Diệp Từ, để cô rời khỏi thì đúng là mất nhiều hơn được.
Tuy rằng không phải không có Diệp Từ thì bọn họ sẽ không qua được Phế Tích Rét Lạnh, nhưng có một số vấn đề rắc rối, thời gian qua cửa theo đó mà kéo dài hơn.
Một lúc sau Thiên Sơn Tà Dương cũng bình tĩnh lại, cũng hiểu những nguyên nhân mà Linh Hào Tỳ Sương vừa phân tích, nhưng nói thế nào cũng không thể bỏ qua chuyện này được, cuối cùng chỉ còn cách để Linh Hào Tỳ Sương ra mặt giải quyết.
Khụ khụ, ý tôi là công hội có quy định của công hội, mỗi hội viên đều phải hoạt động trên tinh thần đoàn kết tập thể... Linh Hào Tỳ Sương khẽ ho mấy cái, che giấu một chút cảm xúc của mình.
Tinh thần đoàn kết... Diệp Từ từ tốn lập lại với giọng mỉa mai.
Dù Linh Hào Tỳ Sương không có đang đứng cạnh Diệp Từ, dù hắn chỉ nghe được giọng nói của cô nhưng vẫn bị câu nói kia làm xấu hổ không thôi. Đúng vậy, mối quan hệ đôi bên là lợi dụng và bị lợi dụng, làm sao có thể có chuyện buồn cười kia được.
Mỗi người đều có một mặt nội tâm mạng mẽ, Linh Hào Tỳ Sương cũng không ngoại lệ, có điều mỗi khi đối mặt với Công Tử U, Linh Hào Tỳ Sương đều cảm thấy có chút bối rối, không thoải mái.
Vì thế hắn lại khẽ ho một tiếng, rõ ràng tỏ ý không muốn tranh luận chủ đề này với Diệp Từ nữa: Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc cô sau này nếu có đi cùng người ngoài thì nhớ báo công hội một tiếng, gần đây công hội cũng muốn cô dẫn đội đánh một số phó bản nhỏ.
Linh Hào Tỳ Sương quả nhiên không hổ danh là bộ não của Thiết Huyết Chiến Mâu, chỉ cần vòng vo mấy câu, không những thoát khỏi thế khó khăn mà còn có thể dùng công hội giam chân Diệp Từ.
Diệp Từ làm sao không hiểu ý hắn muốn gì, có điều cô đã quyết định sau khi đánh Phế Tích Rét Lạnh sẽ rời khỏi nên cũng không có ý định từ chối.
Vì lẽ đó, từ giờ phút này, Diệp Từ đã bị sung quân như vậy đấy.
Sau đó Linh Hào Tỳ Sương gửi cho Diệp Từ một bảng lịch trình công việc, không ngờ các hội viên với cấp bậc chênh lệch khác nhau, từ dự bị đến chính thức, từ tinh anh đến bình thường, tất cả lại có thể xếp thành từng nhóm từng nhóm chỉnh tề như vậy. Diệp Từ nhướng mày nhìn bảng lịch trình, cuối cùng chỉ nói ra một yêu cầu, muốn dẫn thêm Lưu Sướng.
Lưu Sướng tuy lúc trước thăng cấp rất nhanh nhưng vì bản thân chức nghiệp triệu hồi sư rất yếu, thao tác của cô ấy cũng không giỏi, nên dù có thú cưng mạnh (pet), cô ấy vẫn chết rất nhiều, dần dần không có ai thích tổ đội với cô nữa. Cuối cùng trở thành người có trang bị và cấp bậc kém nhất trong bốn người.
Linh Hào Tỳ Sương tuy có chút lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng không từ chối Diệp Từ, cho phép Lưu Sướng đi cùng cô.
Chuyện này đã làm Lưu Sướng thích thú muốn bay lên ngọn cây, nhìn thấy chưa? Cái này gọi là một người làm quan cả họ được nhờ đấy.
Sau hai ngày đi đánh phó bản với Diệp Từ, trang bị của Lưu Sướng có thể nói là từ đạn ná nâng cấp lên hẳn pháo đại bác, tuy thao tác của cô không giỏi nhưng rất chăm chỉ, Diệp Từ ở bên cạnh dạy cô thêm vài tiểu xảo, cô từ từ rèn luyện, số lần chết trong phó bản cũng theo đó mà giảm dần.
Rốt cuộc có một lần đánh phó bản Hầm Ngục Tàn Khốc, Lưu Sướng đã đạt được thành tích không chết một lần nào khiến cô nàng kích động không thôi, hơn nữa lần đó còn may mắn mở được phần quà có quyển sách cường hóa Hỏa Tinh Linh trung cấp, làm cô vui mừng ôm lấy Diệp Từ hét to.
Chia trang bị xong, đội ngũ cũng giải tán, Diệp Từ và Lưu Sướng vừa rời khỏi phó bản liền nhận được tin nhắn của Linh Hào Tỳ Sương: Công Tử vất vả rồi, bên phó bản Thổ Thạch Lâm cấp độ khó đã có người chờ sẵn, cô sang đấy đi.
Mỗi ngày lao động với tần suất này, thần tiên cũng nổi nóng, huống chi Diệp Từ trước giờ vốn không phải là người dễ tính. Cô lạnh lùng nói: Sao đây? Cho tôi làm khổ sai à? Chút thời gian nghỉ ngơi uống nước cũng không có?
Linh Hào Tỳ Sương tuy là một người khéo léo, nhưng mấy hôm nay mỗi lần gửi tin cho Diệp Từ, Diệp Từ đều im lặng làm theo nên khiến hắn mãi thành quen. Hôm nay Diệp Từ bực mình lên tiếng, hắn mới giật mình nhận ra mình có chút quá đáng, vội cười nói: Không không, nếu cô muốn nghỉ ngơi thì hai tiếng nữa tiếp tục, tôi đi bảo những người kia không cần đợi nữa.
Diệp Từ không nói thêm gì mà đóng luôn khung tin nhắn.
Lưu Sướng nhìn Diệp Từ, mỉm cười hỏi: Tiểu Từ, sao cậu không đi?
Diệp Từ có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Lưu Sướng, cô giật mình vì từ trước giờ mình không nói nhiều về vấn đề này, cũng không than thở, làm sao Lưu Sướng đột nhiên lại nói như vậy?
Lưu Sướng cười nói tiếp: Tuy trong công hội mình chỉ là một lính quèn, nhưng không có nghĩa là mình không biết gì hết. Mình chỉ cảm thấy nếu là cậu trước đây thì đã sớm rời khỏi nơi này rồi? Sao lần này lại nhịn lâu đến thế?
Diệp Từ thoải mái cười nói: Vẫn chưa đến lúc.