Vận Mệnh Thế Gia

Chương 9: Chủ Ý




Không bỏ được hài tử không bắt được sói lang [1]! Nên lần này Phó Nghi Cầm đã hạ quyết tâm.

[1] 舍不得孩子套不着狼: (Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang) một câu từ thời cổ của Trung Quốc, vốn là không nỡ bỏ giày sao bắt được sói, do cách đọc "hài tử" vừa nghĩa là giày vừa nghĩa là con (thời Trung Quốc cổ đại). Ý nghĩa giống như câu: thả con săn sắt bắt con cá rô (Trích giải thích từ Địa phủ lâm thần công)

Nhưng chiếc vòng tay này rõ ràng không vừa với cổ tay Phó Minh Hoa, mà lúc này khi Phó Minh Hoa vừa giơ cánh tay lên, Phó Nghi Cầm suy nghĩ một chút, đang muốn mở miệng nói chuyện, Bạch thị ở bên cạnh híp híp mắt: "Nàng tuổi còn nhỏ, sao mang được thứ này, thu lại đi."

Không ai hiểu nữ nhi bằng mẹ, Phó thị có ý định gì, trong lòng Bạch thị rất rõ ràng. Chỉ là Tạ thị người này dầu muối không ăn, tính tình cổ quái, mặc dù bà ta tức giận nữ nhi có chút tâm tư ở trước mặt mình, thế nhưng bà ta cũng lo nếu nữ nhi đưa ra chiếc vòng ngọc thượng hạng này, đến lúc đó Tạ thị lại không chịu giúp thì lại mất cả chì lẫn chài.

"Mẫu thân.."

Phó Nghi Cầm có chút không cam lòng, Bạch thị không bị lay chuyển: "Thu lại đi." Phó Nghi Cầm có chút oán hận thu hồi lại vòng tay trên cổ tay Phó Minh Hoa, tiện tay lấy ra một cái hà bao đưa cho Phó Minh Hoa, rồi không nói gì.

Bên ngoài mấy mẹ con Chung thị làm như không thấy gì hết, đi vào trong nhà, ba nữ nhi chia ra bước lên làm lễ chào Phó Nghi Cầm, Phó Nghi Cầm ghi hận chuyện khi nãy, liếc nhìn Phó Minh Hoa nói: "Sao đệ muội còn chưa tới?"

"Từ lúc ở Giang Châu đã nghe nói thân thể nàng không khỏe, chẳng lẽ thật sự kém đến trình độ như vậy à, hay là thấy ta trở về trong lòng không vui, cố tình không muốn đến gặp ta?"

Vừa mới tặng quà thì bị trả lại, trong lòng nàng ta oán hận, giờ lại thốt ra lời này, Thẩm thị nghe xong trong lòng vui vẻ, lại có ý định lấy lòng cô nãi nãi của Phó gia này: "Thân thể muội ấy luôn bệnh tật như vậy đó, thỉnh thoảng cũng đến thỉnh an mẫu thân bên này, cũng may tính tình mẫu thân quan tâm săn sóc, bằng không nếu là người khác, muội ấy chưa chắc có được cuộc sống tốt đẹp như vậy đâu."

Trong lòng Thẩm thị ghen ghét, nàng ta và Tạ thị đều là con dâu, nhưng nàng ta phải thường xuyên hầu hạ bên cạnh Bạch thị, còn phải lấy lòng bà ta để đổi lấy cuộc sống an ổn ở Hầu phủ, có lúc cho dù thân thể không khỏe cũng phải cắn răng ráng mà chống đỡ.

Nhưng Tạ thị thì khác, rõ ràng Bạch thị cũng không thích cô con dâu này, nhưng cũng không đối xử lãnh đạm với Tạ thị giống như đối xử với nàng ta, Tạ thị thường xuyên ỷ vào thân thể không khỏe mà làm ổ ở trong viện mình không ra, không cần lấy lòng ai, cuộc sống trôi qua cũng vô cùng tốt.

"Xùy." Phó Nghi Cầm cười lạnh một tiếng, trên dưới đánh giá Phó Minh Hoa thêm mấy lần, không có nói chuyện.

Bạch thị cũng nhớ kỹ vụ lần trước Tạ thị kiên quyết cự tuyệt chuyện bà ta nhờ vả cho Đinh Trị Bình, lúc này thấy nữ nhi cố ý làm khó Phó Minh Hoa, bà ta cũng không nói gì, bầu không khí lập tức liền đóng băng.

Đối mặt với khuôn mặt đầy ác ý của Phó Nghi Cầm, lại nhìn thấy dáng vẻ giống như mọi chuyện không liên quan đến mình của Bạch thị, bên cạnh còn có vẻ mặt xem kịch vui của Thẩm thị, nếu đổi lại nàng là đứa trẻ không hiểu chuyện, sợ rằng sẽ bị tư thế này dọa xỉu mất thôi.

Nhưng Phó Minh Hoa lại giống như hoàn toàn không cảm giác được Phó thị đang làm khó dễ khắt khe với mình, giống như không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi giữa Thẩm thị và Phó Nghi Cầm, mỉm cười đứng đấy.

Phó Nghi Cầm nhìn thấy vậy, trái lại trong lòng khẽ động.

"Mẫu thân, con ở Giang Châu nhiều năm, ngay cả gặp mặt đại ca lần cuối cũng không gặp được, con muốn đi cúng bái huynh ấy, thuận tiện đốt nén hương. Nàng ta bỗng nhiên mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Bạch thị nghe nàng ta nhắc đến con trai trưởng chết sớm, trong mắt dần dần ngấn nước mắt: "Cũng nên như thế, chỉ là hôm nay không tiện, con và Trì Bình đi đường mệt nhọc, buổi tối ta đã sai người chuẩn bị tiệc rượu đón gió tẩy trần cho con, hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai lại đi."

Thẩm thị nghe nhắc tới trượng phu, trong lòng oán hận đồng thời cũng thấy xót xa cho tình cảnh phải thủ tiết của mình, rồi cứ nhìn mãi Bạch thị đang mải đau lòng, nhưng lại không dám lộ ra vẻ mặt oán hận, đành phải cúi đầu làm vẻ thương tâm.

"Nói đến đại ca, khi đó chỉ nghe nói huynh ấy có một nữ nhi, sao hôm nay không thấy?" Phó Nghi Cầm nhắc đến Phó Minh Hà, tay đang cầm khăn đè lên khóe mắt của Thẩm thị cứng đờ, không hé răng.

Chung thị ở bên cạnh cười nói: "Đại tỷ có điều không biết, mấy ngày trước Nhị tỷ nhi bị phong hàn, đến giờ vẫn còn ở trong phòng dưỡng bệnh."

Mấy ngày trước Phó Minh Hà và Phó Minh Hoa phát sinh tranh chấp, bị Bạch thị ra lệnh ở trong viện tự kiểm điểm, nhưng Phó Nghi Cầm mới vừa trở về, cũng không biết việc này, trước mặt mọi người hỏi ra nên khó tránh khỏi làm Thẩm thị xấu hổ bẽ mặt.

Chung thị mở miệng giải vây cho Thẩm thị, Bạch thị nhìn con dâu thứ ba tỏ ý khen ngợi, Chung thị mím môi nở nụ cười.

Năm nay nàng hai mươi sáu, xuất thân Đức Thanh Vĩnh An Hầu phủ của Giang Chiết, tổ tiên trước đây là công thần cùng với Trường Nhạc hầu đi theo khai quốc hoàng đế đoạt thiên hạ, sau những ngày đầu lập nên Đại Đường thì được phong làm Hầu phủ, cha truyền con nối ba đời. Chung thị và trượng phu Phó Kỳ Minh từ nhỏ đã định ra hôn sự, sau khi cưới sinh được hai nam ba nữ, được Bạch thị thích nhất trong ba người con dâu.

Bốn năm trước Phó Kỳ Minh được phái ra ngoài nhậm chức, mẹ con nàng ta thì ở lại Lạc Dương thay trượng phu tẫn hiếu với mẫu thân.

Chính là bởi vì chút quan hệ dây mơ rễ má giữa Vĩnh Lạc Hầu phủ và Vĩnh An Hầu phủ khi còn bé, nàng ta và Phó Nghi Cầm đã sớm quen biết nhau, chỉ là giao tình không sâu mà thôi.

Nàng ta có khuôn mặt tròn như trăng rằm, dáng người hơi đẫy đà, lúc cười rộ lên cực kỳ hiền hoà, lúc này nàng ta vừa mở miệng, Phó Nghi Cầm nhìn sắc mặt mẫu thân cũng không hỏi tới nữa.

"Chỗ ta cũng có mấy vị thuốc, chốc lát nữa đưa đến chỗ Nhị tỷ nhi đi." Phó Nghi Cầm nói xong, Thẩm thị vội vàng đi lên phía trước cảm ơn.

"Mấy chục năm không trở về, hôm nay Hầu phủ đã thay đổi rất nhiều, nhưng mẫu thân lại chẳng thay đổi gì cả." Phó Nghi Cầm vừa sửa sang xiêm y của mình vừa nói, Bạch thị liền cười nói: "Sao lại không thay đổi? Cũng già rồi."

"Già chỗ nào chứ?" Con thấy mẫu thân vẫn y như vậy trong trí nhớ của con thôi, giống như mười mấy năm qua mẹ con chúng ta chưa bao giờ cách xa nhau."

Bạch thị bị nữ nhi dỗ ngọt trong lòng vô cùng hưởng thụ, ngoài miệng lại nói:"Sao lại không già? Con xem con đi, con cái cũng thành đàn rồi, còn cháu trai cháu gái ta cũng lớn như vậy rồi. "

Phó Nghi Cầm nghe nói như thế, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: "Người nói cũng đúng, tuổi con cũng không nhỏ, mà Đông Ca cũng ngày càng lớn, qua vài năm nữa nói không chừng con cũng được ôm cháu rồi. "

"Nếu Huệ nương nói mình lớn tuổi thì chúng ta tính sao bây giờ?" Thẩm thị nịnh nọt một tiếng, mọi người cười một hồi, Bạch thị nói:" Quả thật tuổi Đông Ca cũng không còn nhỏ nữa, đã làm mai chưa? "

"Lần này về Lạc Dương thật sự là muốn tìm một mối hôn sự cho nó." Phó Nghi Cầm mỉm cười, ánh mắt trong lúc lơ đãng từ trên người Phó Minh Hoa rơi vào ba nữ nhi của Chung thị.

Ba nữ nhi của Chung thị ở Phó gia chia ra đứng hàng thứ bảy, thứ chín, thứ mười lăm, nữ nhi lớn nhất Phó Minh Nguyệt năm nay mới bảy tuổi, tuy nói nhỏ hơn nhi tử của Phó Nghi Cầm mấy tuổi, nhưng nếu Phó Nghi Cầm thật sự nổi lên tâm tư này, chỉ sợ Bạch thị sẽ đồng ý.

Nghĩ như vậy, Chung thị cười gượng gạo, đôi tay nắm chặt khăn.

Khẩu khí của Phó thị ngay cả Chung thị nghe được cũng thấy không thích hợp, càng không cần nhắc đến Bạch thị và Thẩm thị. Khuôn mặt tươi cười của Thẩm thị cứng đờ, thân thể bắt đầu run lên.