Vận Mệnh Thế Gia

Chương 44: Bị bệnh




Bích Vân hầu hạ nàng nằm lên giường, nàng nhớ đến câu hỏi hôm nay Âm Lệ Chi đã hỏi nàng.

Âm thị dẫn các nàng đến Lạc Dương để tính hôn sự tương lai, nhưng mình thì sao?

Nàng nhắm mắt lại, dường như nhớ tới cuộc đời của "Phó Minh Hoa" trong giấc mơ.

Ký ức ban đầu bởi vì nàng mới được sinh ra, tuổi còn nhỏ nên có một số chuyện nhớ không rõ, nhưng chỉ có duy nhất một ký ức nàng đặc biệt khắc sâu, nàng trì hoãn đến mười lăm tuổi chưa đính hôn.

Lúc đó nàng đã trở thành trò cười trong miệng đám người quyền quý ở Lạc Dương, tuổi càng lớn càng khó gả đi.

Chân chính xuất thân hiển quý, đều đã sớm định ra hôn sự, đợi đến khi mười bốn mười lăm đều đã đính hôn, nếu như chưa đính hôn, nhất định là có nguyên nhân, hoặc là gả cao không với tới, hoặc là người ta không nhìn trúng, hoặc là có nguyên nhân khác, tóm lại đều nghe không lọt tai.

Người Phó gia đối với "nàng" không quản không hỏi, khi đó Phó Minh Hà đã từng hâm mộ hết thảy của "nàng" cũng trong tối ngoài sáng dùng lời châm chọc "nàng", đến khi "nàng" mười sáu tuổi, mới định ra hôn sự với Lục Trường Nghiễn, qua nửa năm liền vội vàng gả nàng đi, khi đó ở trong mắt người khác, "nàng" đã coi như là gái lỡ thì rồi.

Phó Minh Hoa trở mình, cảm giác được Bích Vân bên cạnh đưa tay dịch dịch chăn, rồi ngồi dưới giường nghỉ ngơi. Phó Minh Hoa khẽ động Bích Vân liền tỉnh.

"Đại cô nương không ngủ được sao?"

Nàng giống như cảm giác được Phó Minh Hoa còn chưa ngủ, không khỏi lên tiếng hỏi một câu, Phó Minh Hoa lên tiếng nói: "Ừm."

"Thế nhưng bị lạ giường ạ?"

Bích Vân có chút lo lắng quỳ xuống, ghé vào bên giường, đưa tay vỗ nhè nhẹ chăn, dịu dàng hát một bài hát.

Phó Minh Hoa đau xót trong lòng, gắt gao cắn chặt răng.

Thân thể nàng dưới chăn lớp chăn bông căng chặt, Bích Vân nhận ra có gì đó không ổn, dịu dàng hỏi:

"Đại cô nương làm sao vậy?"

Nàng duỗi tay ra khỏi chăn, Bích Vân vội vàng đặt tay nàng lại trong chăn, nhưng Phó Minh Hoa lại nắm chặt tay Bích Vân, khi đó hôn sự nàng được định ra, lúc biết nàng phải gả chính là Lục Trường Nghiễn, nha đầu Bích Vân bình thường vẫn không thích nói nhiều này liền muốn rời khỏi Phó gia, đi đến Giang Châu báo tin, cầu Tạ gia cứu nàng.

Đáng tiếc nàng ấy không thể đi khỏi Lạc Dương, liền bị Phó gia lấy danh nghĩa đào nô, bắt về đưa đến quan phủ đang sống mà bị đánh chết.

Nhũ mẫu Giang thị hợp mưu với Bích Vân bị đuổi khỏi Phó gia, từ đó về sau "Nàng" trong giấc mơ bị đả kích rất lớn.

Mấy nha hoàn này đều là Tạ gia đưa tới bên cạnh "Nàng", đối với "Nàng" rất trung thành và tận tâm. Phó gia cho dù muốn bỏ rơi nàng, cũng không thể tránh được, trong giấc mơ, sau khi Phó gia loại bỏ Bích Vân thì "Nàng" nhìn ba nha hoàn kia càng kỹ hơn.

Đáng tiếc "Nàng" cũng không có tiền đồ gì, sau khi gả vào Lục gia, bản thân nàng cũng sống không vui, "Nàng" từng muốn thả mấy nha đầu rời đi, nhưng mấy nha hoàn này sống chết cũng không muốn rời đi, thẳng đến khi chết "Nàng" cũng không biết mấy nha đầu về sau thế nào, đáng tiếc cho các nàng ấy phải theo một chủ tử không có tiền đồ như "Nàng" vậy.

"Cô nương, trời lạnh lắm đừng để lạnh tay." Bích Vân muốn nhét tay nàng lại ổ chăn, Phó Minh Hoa lại nắm tay nàng ấy thật chặt, sau một hồi lâu mới buông ra, mặc cho Bích Vân nhét tay nàng vào trong chăn.

Nàng ấy nhẹ nhàng đánh nhịp, học theo âm điệu của nhũ mẫu Giang thị lúc trước, dỗ dành Phó Minh Hoa chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Đối với việc mẹ con Tạ thị ở lại, hai tỷ muội Âm Lệ Chi ngược lại là vui mừng nhất, buổi tối dùng bữa cũng muốn ngồi cạnh nàng.

Bởi vì chuyện hôm nay, ánh mắt Âm thị nhìn Phó Minh Hoa vô cùng mềm mại:

"Tỷ tỷ sinh được một nữ nhi rất tốt." Tâm tư thông thấu này quả thực không giống lứa tuổi của nàng, thật sự khiến người bất ngờ.

Tạ thị cười cười, không có lên tiếng.

"Đúng rồi." Âm thị vỗ tay một cái: "Nhũ mẫu Giang thị của Nguyên Nương có một số việc chậm trễ, cho nên sợ rằng tới hai mươi tháng chạp mới có thể trở về."

Phó Minh Hoa liền gật đầu.

Buổi tối, hai tiểu cô nương muốn đến viện của nàng tâm sự, Phó Minh Hoa biết rõ tâm tư của hai người các nàng, bất quá cũng chỉ là biết rõ sau này sẽ gả đến Lạc Dương, muốn sớm kết giao bằng hữu, để tương lai lập gia đình thì đây cũng là vốn liếng của các nàng.

Con gái thế gia không có ai thật sự đơn thuần, trong lòng Phó Minh Hoa hiểu rõ, mấy nữ hài nhi đùa nghịch đến trời tối, nhũ mẫu đến thúc giục mới rời đi, lại hẹn ngày mai sẽ cùng nhau thưởng cảnh tuyết rơi.

Ngày thứ hai trời quang mây tạnh, Phó Minh Hoa thỉnh an Âm thị xong liền bị Âm Lệ Chi kéo ra ngoài thưởng tuyết.

Trong vườn trồng hoa mai, trong cảnh băng tuyết ngập trời này mấy gốc mai nở thật vừa lúc, từng đóa từng đóa hoa đỏ thắm trông rất đẹp mắt.

Mấy cô nương ngồi trên ghế dài dưới hành lang, xuyên qua qua bóng râm thưa thớt của mấy gốc mai, Phó Minh Hoa thấy mấy người đi về phía bên này, mấy người này rất nhanh đã băng qua rừng mai, đi dọc theo con đường nhỏ đi sang phía bên kia.

Đi đầu là một người mặc áo khoác màu tím, Đại Đường có văn tự quy định, màu tím là màu sắc bị cấm, không phải người thường có thể mặc, trong lòng nàng đang đoán đây là ai, người nọ giống như chú ý tới ánh mắt của nàng, quay đầu nhìn lại phía nàng.

Đôi mắt dài nhỏ lạnh lẽo của Tam Hoàng tử Yến Truy chạm phải ánh mắt nàng, nhìn nàng một cái rồi chậm rãi kéo áo khoác quay đầu rời đi.

Lúc này Phó Minh Hoa mới nhìn thấy Tạ Lợi Trinh cũng đi theo phía sau hắn, nhìn bộ dạng vậy, Tam Hoàng tử giống như là lén tới gặp Tạ Lợi Trinh, lúc này là muốn rời đi.

"Ai thế nhỉ?"

Âm Lệ Thục có chút tò mò hỏi, Phó Minh Hoa nhìn nàng ta một cái: "Tam điện hạ."

Hai nữ hài nhi lập tức liền khẽ nhếch lên không nói.

Tuy nói Âm thị giữ Tạ thị ở lại hai ngày, nhưng Tạ thị cũng chỉ ở lại một đêm, liền dẫn Phó Minh Hoa trở về.

Trong Phó phủ, vẻ mặt Bạch thị có chút khó coi, Phó Minh Hoa trở lại trong viện mình, vừa mới thay quần áo thì nghe nói Phó Ngũ nương tử tới.

Nàng nhíu mày, cho người gọi Phó Minh Sa đi vào.

Đây là lần đầu tiên Phó Minh Sa muốn gặp Phó Minh Hoa mà phải thông báo. Nàng ta vẫn là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, đi vào liền nói:

"Đại tỷ tỷ, tỷ biết không, nhị tỷ tỷ bị bệnh."

Quả thực Phó Minh Hà bị bệnh, nàng ta nhắm mắt liền nhớ tới bộ dạng Bích Hồng ngày ấy bị đánh đến da tróc thịt bong, máu chảy ròng ròng.

Ngày hôm đó, tiếng thét chói tai và tiếng kêu rên của Bích Hồng vẫn còn văng vẳng bên tai nàng ta, Phó Minh Hà dường như vẫn còn ngửi thấy mùi máu tươi, cùng với dáng vẻ Bích Hồng nhìn chằm chằm, muốn cầu nàng ta cứu mạng.

Lúc đó nàng ta không dám cứu, dũng khí ném vỡ chiếc vòng trước đó, ở trước mặt Hầu gia cũng không còn chút nào.

Nàng ta khóc đến cả người run rẩy, Thẩm thị ôm nàng ta yên lặng rơi lệ, còn thầm nguyền rủa:

"Nha đầu Âm gia chết tiệt kia."

Phó Minh Hà cắn môi, ngay cả khóc cũng không dám lớn tiếng, nàng ta ôm cánh tay Thẩm thị, đầu tựa ở trước ngực bà ta, có chút yếu ớt nói:

"Bích Hồng chết rồi."

Thẩm thị nhìn nữ nhi, lòng đau như cắt:

"Đó là do nó phúc bạc."

Phó Minh Hà chảy nước mắt, vừa hận vừa sợ: "Không phải lỗi của con, rõ ràng là lỗi của nàng ta, chúng con đều là đích nữ, chẳng lẽ bởi vì nàng ta là đích trưởng nữ, cho nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy nàng ta? Ngay cả tổ phụ cũng chỉ phạt con, không phạt nàng ta?"