Quyền quý triều Đường thích xa hoa, đặc biệt là hương thơm.
Tắm gội, rửa mặt cũng dùng rất nhiều cao thơm, lúc ra khỏi nhà thì phải xông hương cho quần áo, nếu không chính là chuyện cực kỳ thất lễ.
Mẫu thân Tạ thị của Phó Minh Hoa xuất thân từ Giang Châu, bà cực kỳ nghiêm khắc với những chi tiết này, hạ nhân hầu hạ trong phòng bà đương nhiên cũng đặc biệt chú ý đến hương thơm.
Lúc hộp gỗ này vừa mở ra, dù cách một cái bình, nhưng mùi thơm đã tràn ngập khắp căn phòng, có thể thấy được hương thơm này đặc biệt thế nào.
Bích Vân ngửi ngửi, mở miệng liền nói ra vài loại tên hương liệu: "Hương long não, hoa hồng..."
Phó Minh Hoa lấy cái bình ra ngoài, phía dưới là một miếng khăn gấm màu tím nhạt được gấp gọn gàng.
"Nương nương ban thưởng hương, còn tặng hộp gỗ Lỗ thị, có thể thấy được người rất coi trọng cô nương."
Giang ma ma mỉm cười, nhưng Phó Minh Hoa lại khẽ nhíu mi tâm.
Thôi Quý phi tặng hương thì đúng là có khả năng, nhưng mà tặng hộp gỗ Lỗ thị này thì khả năng lại không lớn.
Hương này mặc dù trân quý, đến từ dị vực, nhưng so sánh với nhau, bản thân hộp gỗ còn quý hơn hương này rất nhiều, nghìn vàng khó đổi.
Nàng không khỏi nhớ tới ngày đó mình phát thiệp mời đám người Hạ Nguyên Thận đến vườn nuôi thú Thần Đô, rồi gặp được Tam hoàng tử Yến Truy, lập tức liền nắm chặt khăn gấm.
"Ma ma rót cho ta chén trà."
Đám người Bích Vân thì không có vấn đề gì, vì đứng cách nàng hai bước, nhưng Giang ma ma thì lại vừa vặn đứng ở bên cạnh nàng.
Nàng nén cảm xúc trong lòng, tỏ ra bình tĩnh: "Bích Vân cất hương đi."
Giang ma ma không nghi ngờ gì, khẽ gật đầu, một mặt dặn dò đám người Bích Vân đi cất đồ.
Phó Minh Hoa cầm khăn đứng dậy, trong khăn bọc lấy một khối đồ vật nửa mềm nửa cứng, nàng mở khăn ở trong lòng bàn tay ra, quả nhiên chỉ thấy chính giữa có một tờ giấy được gấp vuông vức, mở ra vừa nhìn, trên đó viết: lấy khăn gấm tặng ta, dùng hương liệu trả lại.
Trong khăn này nhiễm mùi thơm trong hộp, trong tay cũng thơm cực kì.
Phó Minh Hoa nhắm mắt lại, nhớ tới hôm đó ở bên trong Thủy Các mình giúp Yến Truy xử lý vết thương đã làm rơi khăn gấm ở đó, sau đó lại bị Yến Truy làm phân tâm nên cũng quên lấy khăn gấm về.
Lúc này hắn phí hết tâm tư mượn tay Thôi quý phi, đưa hương liệu tới, hắn muốn làm gì?
Phía sau Giang ma ma gọi nàng dùng nước trà, ánh mắt nàng nhìn khăn gấm trên tay, trong góc khăn này dùng đầu bút viết chữ "Truy" nho nhỏ, làm Phó Minh Hoa suýt chút đã đánh rơi khăn xuống đất.
Đề phòng Giang ma ma nhìn ra manh mối, nàng nhét khăn vào trong tay áo, lúc xoay người lại vẻ mặt nàng đã rất bình tĩnh.
Nàng cầm chén nước, thưởng thức từng ngụm nhỏ: "Ma ma, nương nương ban thưởng, ta nên tiến cung tạ lễ?"
Cái khăn này quá nguy hiểm đi, huống chi nàng không biết Yến Truy làm như vậy là có ý gì, rốt cuộc việc này Thôi Quý phi có biết hay không
Tên huý của Hoàng tử nàng không thể cầm ở trong tay được, bằng không ngày Yến Truy quyền cao chức trọng, mình có thể sẽ gặp phiền phức.
"Theo lý mà nói thì cũng không sao, đến lúc đó nô tài sai người báo tin cho Tĩnh cô cô, nếu nương nương chịu gặp, tự nhiên sẽ triệu."
Nếu như Phó Minh Hoa muốn tiến cung, không thoải mái được như Tạ thị, nghe được Giang ma ma vừa nói như vậy, nàng cũng nhẹ gật đầu.
Mấy ngày nay nàng đều cất khăn này ở trong túi thơm, Giang ma ma thấy nàng thích mùi thơm trên cái khăn này, trong lòng không khỏi cảm thấy tiểu cô nương ngày thường nhìn như trầm ổn, kì thực vẫn còn con nít.
Đến cuối tháng, Thôi Quý phi liền phái nội thị đến truyền tin, bảo nàng hai ngày sau tiến cung một chuyến.
Trong phủ mọi người nghe xong tin tức này, vừa đố kị vừa ghen ghét, buổi tối đi thỉnh an Bạch thị, vốn cho là Bạch thị sẽ cự tuyệt không gặp, nhưng không ngờ Ngân Hồng bên cạnh Bạch thị tự mình chờ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy nàng, liền đón nàng vào trong.
Hôm nay ngoại trừ mồng một mười lăm, không nghĩ tới Phó hầu gia hầu như rất ít khi vào viện Bạch thị cũng đang ở đây, nhìn thấy Phó Minh Hoa vào nhà, Phó hầu gia tươi cười, phân phó nói:
"Nguyên Nương đến rồi, còn không mau mau đem ghế cho đại cô nương!"
Chúng nha hoàn vội vàng đi làm, từ sau khi Tạ thị chết, trong nội viện Bạch thị chưa từng có việc như vậy.
Phó Minh Hoa hành lễ, mới ngồi xuống rìa ghế.
"Quý Phi nương nương gọi ngươi vào cung, cũng không thể thất nghi ở trong cung."
Phó hầu gia đánh giá Phó Minh Hoa một lượt, trong mắt lóe ra tinh quang.
Bạch thị ngồi bên cạnh nghe xong lời này, không khỏi nói:
"Nó tuổi còn nhỏ, sao có thể bình tĩnh được? Theo thiếp thân thấy, không bằng thiếp thân dẫn theo Nhị nương, Thất Nương đi theo tiến cung một chuyến, như vậy..."
Kể từ khi Trường Nhạc Hầu phủ bị Gia An Đế chỉ trích, mấy năm này Bạch thị tiến cung ít hơn hẳn mấy năm trước.
Đừng nói có thể đến ngồi gần nhóm người Thôi Quý phi, Dung phi, ngay cả muốn nói một câu với Thôi Quý phi cũng khó.
Phó hầu gia cũng không quay đầu lại, cười nói: "Ngươi muốn tiến cung, ngày lễ ngày tết còn nhiều cơ hội, lần này nương nương gọi Nguyên Nương, lại không gọi ngươi, ngươi dẫn theo mấy đứa Nhị nương đi làm gì?"
Mặc dù ông ta không nói lời gay gắt, nhưng cũng làm cho Bạch thị lập tức ngậm miệng, không còn dám làm ầm lên nữa.
"Nguyên Nương, những lời nương nương nói với con, con phải nhớ kỹ, trở về nói lại với ta." Phó hầu gia phân phó một tiếng, lại dặn dò nàng không ít chuyện, cuối cùng mới nói:
"Mặc dù nương con đã mất, nhưng Trường Nhạc Hầu phủ và Tạ gia Giang Châu thủy chung vẫn là quan hệ thông gia."
Ông ta híp híp mắt, ánh mắt rơi vào trên người Phó Minh Hoa, cười nói lời này xong, liền lấy tay vỗ vào trên đùi: "Được rồi, đến cũng đã đến rồi, con ở lại dùng bữa tối với chúng ta rồi hãy về."
Phó hầu gia vừa thốt lời này ra khỏi miệng, Phó Minh Hoa liền làm ra vẻ vui mừng đồng ý, quay đầu lại trong lòng liền cười lạnh, Phó hầu gia quả thật xem nàng như đứa con nít, giữ nàng hầu hạ bọn họ dùng bữa, đã xem là ân điển lớn lao rồi.
Lúc trước "Tạ thị" còn sống, ông ta vì quyền thế mà về chung phe với Dung phi, trúng gian kế của Dung phi mới khiến cho "Tạ thị" tự sát, Thôi Quý phi tự đoạn một cánh tay, xuất lực không có kết quả tốt, Phó gia cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Không chỉ không đạt được quyền thế như trong tưởng tượng của Phó hầu gia, ngược lại còn chôn vùi gia nghiệp mà lúc trước Phó lão hầu gia liều chết kiếm được.
Bây giờ lại muốn đầu quân cho Thôi Quý phi? Chỉ sợ là đã muộn!
Phó hầu gia cứ suốt ngày suy nghĩ hão huyền, muốn mượn nàng truyền lời, bữa cơm này chính là cho nàng ngon ngọt.
Phó Minh Hoa nhớ tới việc này, không khỏi mỉm cười.
Trước khi tiến cung, Giang ma ma phối hương rồi ngâm vào trong nước cho nàng tắm gội, trong phủ cũng đã chuẩn bị xe ngựa cho nàng.
Trước khi xuất phát Bạch thị như lên dây cót tinh thần dặn dò nàng, sắc mặt Phó Minh Hà và Thẩm thị cũng không tốt trừng mắt nhìn nàng, ngược lại mẹ con Chung thị lại có chút hâm mộ.
Hiển nhiên trước đó Phó hầu gia đã dặn dò qua, Bạch thị tuy rằng không có mặt mày tươi tắn, nhưng cũng chưa từng khó xử nàng.
Đi ngang qua Trường Nhạc phường đi vào cửa cung, nàng còn chưa xuống xe ngựa, bên trong liền có mấy cung nữ nâng liễn nhỏ đi ra.
Trong cung người có thể ngồi trên liễn nhỏ, địa vị không giống bình thường. Liễn nhỏ này chính là Hoàng Đế chuyên ngồi, thỉnh thoảng cũng sẽ có hậu phi được Hoàng Thượng sủng ái tặng cho, lúc này nhìn thấy liễn nhỏ đi ra, Phó Minh Hoa xuống xe ngựa liền cúi thấp đầu, cung kính phúc thân.