Vận Mệnh Thế Gia

Chương 122: Chất vấn




"Bà ta có thể làm gì?"

Phó Minh Hoa cười lạnh một tiếng, nhắm mắt lại dưỡng thần: "Đến lúc đó gọi ta là được."

Hôm nay đi ra ngoài, lúc ở trong địa bàn vườn nuôi thú Thần Đô của Trịnh Vương, buổi trưa Phó Minh Hoa không có nghỉ ngơi, Giang ma ma khẽ gật đầu, lấy tấm đệm dày đắp cho nàng rồi không nói gì nữa.

Trở lại Phó phủ, Giang ma ma khẽ lay tỉnh Phó Minh Hoa, lại vắt khăn ướt lau mặt cho nàng.

Phó Minh Hoa được Bích Vân đỡ xuống xe ngựa, cách đó không xa Phó Minh Hà đã vào Phó phủ rồi. Nàng ta đi vào cũng không quay đầu lại, cầm khăn che nửa mặt, chỉ còn lại đám người Phó Minh Châu có vẻ hơi lo lắng.

Lúc đến viện của Bạch thị, Phó Minh Hà ngồi ở trên ghế, hai tay ôm mặt, nghiêng đầu, bả vai run rẩy, sắc mặt Bạch thị hơi âm trầm, nhìn thấy đám người Phó Minh Hoa đi vào, thì vỗ mạnh lên bàn gỗ bên cạnh.

"Đã xảy ra chuyện gì!" Bà ta lớn tiếng quát: "Tỷ muội cùng phủ cùng nhau ra ngoài chơi, lại có một người bị thương trở về."

Giang ma ma đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng tiếng quát tháo bên trong, không khỏi có chút phẫn nộ, nhưng cũng không thể làm gì.

"Nguyên Nương, ngươi nói đi."

Đám người Phó Minh Châu bị dọa sợ không dám nói gì, Bạch thị chuyển đề tài câu chuyện, ánh mắt dừng lại ở trên người Phó Minh Hoa, mấy người còn lại thấy tình cảnh này, cũng không tự chủ được thở phào một hơi.

"Đến giờ cháu gái cũng chỉ biết nhị muội vì hái hoa mà ngã xuống nước, còn lý do thì không rõ ràng lắm."

Phó Minh Hoa đối mặt với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Bạch thị, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

Bạch thị nghe được lời này của này sắc mặt cũng thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không rõ ràng lắm? Không rõ ràng lắm? Hay cho một câu không rõ ràng, người là ngươi dẫn ra ngoài, bây giờ trở lại như thế này, ngươi là trưởng tỷ mà không có chút trách nhiệm nào sao?"

Phó Minh Hà đang lấy tay bụm mặt, nghe nói như vậy liền bỏ tay xuống, nằm gục đầu xuống khóc lên.

Lúc này dù là Phó Minh Châu, nghe thấy lời này cũng có chút đồng tình với Phó Minh Hoa.

Đáng tiếc khi đối mặt với tình huống như vậy, mấy tiểu cô nương cũng sẽ không dám mở miệng, đều cúi đầu, ai cũng đều giả câm vờ điếc.

Mọi người đều cho rằng Phó Minh Hoa bị Bạch thị quát tháo như thế, tiểu cô nương da mặt mỏng, lòng tự trọng cao, tất nhiên là hai gò má sẽ đỏ bừng, hai mắt rưng rưng, ủy ủy khuất khuất không dám phản bác.

Bạch thị vốn cũng nghĩ như thế, lúc trước bà ta đã bị Tạ thị chọc giận nhiều lần.

Từ khi Phó hầu gia cưới Tạ thị cho Phó Kỳ Huyền, bà ta chưa bao giờ được tỏ thái độ mẹ chồng với người con dâu này, ngược lại sau khi "Tạ thị" chết, Phó gia còn bị người Giang Châu chọc giận không ít.

Lúc trước, mỗi một khẩu khí hay thần thái của đại phu nhân Thôi thị, mỗi khi Bạch thị nhớ đến, trong lòng đều cảm thấy như lửa đốt.

Bà ta quát tháo xong, liếc mắt nhìn qua Phó Minh Hoa, muốn chờ cháu gái này nhận lỗi.

Ai ngờ Phó Minh Hoa xoay đầu, lạnh lùng nhìn Phó Minh Hà: "Nhị muội muội lớn như thế, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, muội không rõ sao?"

Người trong phòng nghe nàng nói thế đều không khỏi ngẩn ngơ, Phó Minh Hoa lại nói tiếp: "Ban đầu là ngươi chết sống muốn đi theo thế tử Vệ Quốc công phủ lên thuyền, làm sao lại rơi xuống nước, hiện tại ngươi nói rõ mọi chuyện đi."

Phó Minh Hà ngẩng đầu lên, tức giận đến thân thể run cầm cập, quả thật trên mặt nàng ta có vết thương, da của thiếu nữ vốn mỏng, sau khi ngâm nước đã hơi sưng đỏ.

Nàng ta oán hận nhìn Phó Minh Hoa chằm chằm: "Sao ta phải nói rõ với ngươi?"

Giọng nói Phó Minh Hà cực kỳ hung hăng, Bạch thị nghe Phó Minh Hoa hỏi như vậy, trong lòng có chút không vui, đang muốn mở miệng, Phó Minh Hoa lại nói: "Bây giờ tổ mẫu hỏi, ngươi không nên nói sao? Tuổi tác ngươi không nhỏ, thuyền kia lại không lớn, ngồi không được mấy người, ngươi cũng không phải không biết, còn muốn đi hái hoa."

Lời này của nàng làm Phó Minh Hà tức giận không kìm được: "Không phải tại mấy nàng ta sao, hái hoa không chỉ mình ta, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta?"

Nói đến chỗ này, Phó Minh Hà hét lên: "Ngươi không nói các nàng lại đi trách ta? Nếu ngươi không mời các nàng thì không có chuyện gì rồi?"

Bạch thị thấy nàng ta mất khống chế, nên liên tục nháy mắt mấy cái với Phó Minh Hà, nhưng Phó Minh Hà đang nổi khùng nên không nhìn thấy Bạch thị ra hiệu.

"Chuyện hôm nay ngươi đã không biết, ngươi cũng không cần mở miệng, không ai nói ngươi câm đâu..."

"Khụ!" Bạch thị nặng nề ho một tiếng, lần đầu cảm thấy Phó Minh Hà có chút ngu xuẩn.

Phó Minh Hoa hơi nhếch khóe miệng, kéo tấm khăn choàng lụa đang bị trượt xuống, nhìn Bạch thị nói: "Đã như vậy, tổ mẫu hãy hỏi nhị muội chuyện đã xảy ra đi." Lúc này nàng nhẹ nhàng nói chuyện, không còn sắc bén như lúc vừa rồi hỏi Phó Minh Hà, "Trên mặt nhị muội có vết thương, nên cẩn thận chú ý, da mặt thiếu nữ rất mỏng, hơn nữa còn rơi xuống nước, cẩn thận không để lại sẹo."

"Ai cần ngươi lo? Ngươi cút, cút đi!"

Phó Minh Hà lại gục đầu xuống bàn bên cạnh, khóc lớn.

Trong lòng nàng ta luôn có cảm giác mình bị oan ức, giống như là bị Phó Minh Hoa tính toán, nhưng rốt cuộc bị tính kế chỗ nào, thì lại nói không ra.

Loại cảm giác này không hề dễ chịu chút nào, loại ánh mắt này của Phó Minh Hoa làm nàng ta cảm thấy không thoải mái, hôm nay lúc ra cửa, nàng vốn toàn tâm toàn ý cho rằng Hạ Nguyên Thận là của nàng ta, nhưng không ngờ lại bị đám nữ hài này châm chọc khiêu khích.

Khi hái hoa, rõ ràng là vì muốn lấy lòng Hạ Nguyên Thận, nên mọi người đều hái, nàng ta đương nhiên không muốn bị bỏ lại, nhưng không biết ai đã kéo cành hoa, lúc buông tay ra suýt nữa bắn trúng nàng ta, nàng ta mới giật mình thả cành tường vi trong tay ra.

Nếu không phải lúc ấy bị dọa, nàng ta cũng sẽ không thả lỏng tay rồi bị nhánh cây kia bắn ngược lên mặt.

Càng sẽ không vì bị kinh sợ, mà khi thuyền nhỏ lắc lư, nàng ta mất thăng bằng rơi xuống nước.

Lúc đó nàng ta cảm giác có người đẩy mình, nhưng lúc rơi xuống nước mắt nàng ta bị thương, che mặt nên cũng không thấy rõ là ai, lúc được kéo lên thì mọi người đã vây quanh người nàng ta, nên cũng không biết là ai làm.

Mấy thứ nữ Phó gia cũng không có tác dụng gì, không ai nhìn giúp nàng ta.

Trước đó, Phó Minh Hà còn cảm thấy Phó Minh Hoa không đi theo mình cũng xem như thức thời, nhưng sau khi xảy ra chuyện này lại khó tránh khỏi trách nàng không săn sóc tốt cho mình, còn mời nhiều người đến như vậy.

Phó Minh Hoa thấy dáng vẻ cuồng loạn của Phó Minh Hà, rũ mắt xuống, trong mắt lộ vẻ châm chọc.

Nàng muốn đi, nàng không muốn ở trong phòng này của Bạch thị một giây phút nào nữa cả, nhưng dù nàng muốn đi cũng không thể để Bạch thị nhẹ nhàng tỏ uy phong của mình như thế.

"Đúng rồi tổ mẫu, con không có mời Dương tiểu cô nương của Thang Âm huyện bá phủ, sao nàng ta cũng tới?"

Phó Minh Hoa nhìn Bạch thị, trong mắt Bạch thị hiện lên vẻ xấu hổ.

"Nàng ta cũng đi?"

Mắt Bạch thị liếc sang một bên, vẻ mặt bình tĩnh: "Có phải ngươi gửi thiệp sai không?"

"Khi đưa thiệp đến tay tổ mẫu, con đã kiểm tra lại một lần nữa, chắc chắn không sai." Phó Minh Hoa để tay trước ngực, nhìn sắc mặt Bạch thị trở nên cứng đờ, vẻ mặt hơi bất ngờ, nhưng lại không thể nổi giận.

"Thân phận nàng ta thấp kém, lần này mở tiệc mời nàng ta cũng không thích hợp, có lẽ có hạ nhân ngu ngốc nào đó." Phó Minh Hoa nhìn vẻ mặt âm trầm của Bạch thị, mỉm cười gằn từng chữ: "Tự chủ trương, tự động tay động chân."