Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ!

Chương 37: 37: Huyết Tiệc





Cung tên bia bắn một lượt chuẩn bị đầy đủ.

Mọi người dàn thành một hàng dài nam nữ xen kẽ kiểm tra cung tên.

Trong số đó đặc biệt nhất là đội của Dung Nhi Vân.
Nàng gần như chẳng cần phải động tay động chân.

Một người một ghế thoải mái nhìn Lã Diên Mục đằng trước, theo sau là viên quan tên thực dài nhớ không nổi.
Trương Bạch Nhiên thấy nàng được sủng ái càng ngày càng tối sầm mặt lại mà tức giận.

Nhưng vẫn nhìn về phía Tuyết Mai phu nhân mà gắng gượng nở lấy nửa miệng cười:
"Tuyết Mai phu nhân! Hãy tin ta lần này, tuyệt đối không xảy ra vấn đề!"
Lã Diên Mục bảo hộ nàng ta nâng như nâng trứng chỉ sợ mong manh động phải sẽ vỡ.

Nhưng Dung Phủ đâu phải chỉ có một nữ nhân?
Dung Nguyên Thuần cũng là nhị tiểu thư của nơi đấy.

Không thể khiến Dung Nhi Vân mất mặt được chẳng lẽ đối với Dung Nguyên Thuần nàng không có biện pháp?
Người bên cạnh Dung Nguyên Thuần là người trong Cấm Quân.

Tuy không phải có chức vụ gì đặc biệt quan trọng nhưng là người của Cấm Quân đương nhiên cũng có thể tham gia cuộc thi đầy thú vị này.

Hắn cao hơn Nguyên Thuần một cái đầu, vóc dáng không có gì đặc biệt ngoại trừ ánh mắt không trong sáng.
Nhưng đối diện với Yến tiệc này Dung Nguyên Thuần cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà tiếp tục giữ trên môi nụ cười như phép tắc lễ nghi đã học được trong Dung Phủ.
Một bước, lại một bước.

Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn nơi còn chưa nhô ra biểu hiện khác lạ.

Dung Nguyên Thuần mới 15, còn có thể đặc biệt tới mức nào?
Người trong Cấm Quân kia tiến đến, Dung Nguyên Thuần liền lùi về sau một bước.

Cứ như vậy cho tới khi không thể lùi được nữa nàng mới gượng gạo hành lễ:
"Tiểu nữ tên Dung Nguyên Thuần, là nhi nữ trong Dung phủ.

Không biết đại danh của Ngài?"
Kẻ kia không thu liễm ánh mắt, chực chực nhìn nàng:
"Cấm vệ quân Nguyễn Tà!"
Dung Nguyên Thuần một tay đặt ngang ngực, một tay luống cuống chỉ trỏ ống tên:
"Nguyễn Tà đại nhân! Ngài không xem trước...nó sao? Mọi người đều đang nhìn..."
"Có thứ gì đáng xem? Chỉ là bắn cung, cho dù ta có nhắm mắt cũng bắn chuẩn.

Như vậy đã khiến Dung tiểu thư hài lòng chưa?"
Hơi thở của hắn phả vào mặt nàng mang theo vị rượu chát nồng đậm mùi biển mặn.

Giống như Dung Nhi Vân đã nói đến trước đó, kẻ đứng trong nhóm của Dung Nhi Vân vừa thô lỗ vừa hôi hám, nhưng thực chất như đang nói về người trước mặt nàng.
Dung Nguyên Thuần chỉ có thể cắn răng tiếp tục vờ như mọi thứ trước mặt đều ổn thoả.
Đợi tới khi tiếng còi báo hiệu cuộc thi bắt đầu, Nguyên Tà rời mắt quay đi mới có thể khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.


Ánh mắt dáo dác chực chờ tầng mây nước nhìn sang Dung Nhi Vân.
"Phu nhân! Tiểu Di Tử nhỏ bé sắp bị người ta chà đạp đến khóc rồi!"
Dung Nhi Vân nâng lên cánh tay, nắm chặt cung tên thích thú ngắm nghía:
"Không cần quan tâm!"
Lã Diên Mục không quan tâm đ ến vị Tiểu Di Tử kia.

Nhưng nàng ta lại nhìn phu nhân nhà hắn một cái chớp mắt cũng không rời thì làm sao có thể coi như không thấy?
Lã Diên Mục đỡ lấy cung tên cũng thuận tiện mang cảm giác ôm nàng vào lòng mà thủ thỉ:
"Tiểu nữ nhân Dung Phủ thật biết cách giả bộ.

Nàng xem, chẳng phải trước đây nàng vô cùng dịu dàng lại có phần nhu nhược, nhưng bây giờ ngoại trừ nghịch đế vuốt râu rồng thì có gì nàng không dám?"
"Vậy Vương gia sẽ ngăn cản sao?"
"Ta còn muốn xem, rốt cuộc nàng sẽ đem tên xấu số kia hành ra sao?"
Vừa hay Dung Nhi Vân cũng xoay người, bộ dạng hồ ly sửa lại thắt lưng cho hắn.

Nơi da thịt bọc qua lớp y phục dầy nhưng không hề vô cảm, đầu ngón tay nàng không hề kiêng dè vẽ một hình mũi tên, mà đầu mũi tên đó càng hướng càng không thấy điểm dừng.
"Nữ nhân tinh nghịch này!"
"Vương gia không cảm thấy lo sợ cho Tiểu Liên Hoa kia của người sao? Nàng ta ái mộ Vương gia lâu như vậy, người thực sự nỡ sao?"
Lã Diên Mục nâng cằm nàng đối mắt:
"Vậy Phu nhân đoán xem."
Dung Nhi Vân nàng mới không thèm đoán.

Lã Diên Mục có bất dục thành tâm hay không nàng không biết.

Nàng chỉ biết hắn thực sự có địch thù với Hoàng Thành này.

Bản thân hắn phá còn sợ chưa đủ huống chi cần nàng trân trọng?
Dung Nhi Vân mới đàm đạo một lát, đến khi quay lại đã thấy đội thi chỉ còn lại lác đác vài nhóm.
Dung Nguyên Thuần cùng Nguyễn Tà vừa hay xuất hiện khi đối đầu với Trương Bạch Nhiên cùng nam nhân bên cạnh nàng ta.
Bốn người một cung ba tên, bia bắn trước mặt.
Còn chưa kịp hiệu lệnh, Trương Bạch Nhiên liền nghĩ trò mới:
"Khoan đã! Chúng ta thêm chút kịch tính!"
Kịch tính thế nào?
Không phải như này đã quá mức vui hay sao?
"Lần này chúng ta sẽ chia là hai đội.

Nam nhân thi trước.

Ba mũi tên phân thắng bại, cũng quyết định phần thi của nữ nhân."
Dung Nguyên Thuần mặt mày tái xanh, một lượt hình dung tất cả những xấu xa có thể xảy đến:
"Quyết định như thế nào?"
"Nam nhân thắng sẽ quyết định nữ nhân có phải là người cầm bia hay không!"
Vừa nghe thấy vậy, cả yên tiệc nhộn nhịp bỗng chốc im lặng đến đáng sợ.
Đây đâu phải cuộc thi? Đây chính là muốn giết người!
Phần thi của nam nhân không cần nói đến.

Nhưng phần thi của nữ nhân lại biến chất đáng sợ.

Lấy nữ nhân làm bia sống? Chẳng may trượt tay một chút, không nhưng thanh danh huỷ hoại, thậm chí cả mạng sống cũng khó lòng giữ được.

Tài bắn cung của Trương Bạch Nhiên có tiếng tài giỏi.

Nhưng ai biết trong lúc cô ta cao hứng có thực lỡ tay hay không khi đích đến lại là nữ nhân Dung phủ?
Dung Nguyên Thuần mếu không được khóc không xong, tâm trạng như mưa rơi nặng hạt lộp bộp thủng mái hiên:
"Như vậy...nguy hiểm...ta...không...không..."
Nàng nói còn không nên câu đã bị Nguyễn Tà bên cạnh vòng tay nhấn xuống:
"Ha! Chuyện này đáng là gì? Vui chơi phải có chút k1ch thích như này mới đúng!"
Giờ phút này số phận của Dung Nguyên Thuần đã định đoạt xong hết.

Chẳng ai quan tâm đ ến ánh mắt của nàng, chẳng ai hướng đến bênh nàng một câu.

Cùng là nữ nhân với nhau, nhưng một người là Quận Chúa cao quý, một người chỉ là nữ nhi nhà quan.

Lời nàng nói, ánh mắt nàng sợ thậm chí đến cả một phần quan tâm cũng không một người chia lấy.
Đây là cách biệt sao?
Nàng nhìn sang Dung Nhi Vân, ánh mắt cầu xin tự khắc thu liễm một phần:
"Tỷ tỷ! Ta sẽ làm thực tốt!"
Tỷ tỷ nàng có là Vương phi thì đã sao, chẳng phải núi cao còn núi cao hơn? Không thể khiến bản thân mình liên luỵ tới người khác.

Nguyễn Tà nâng cánh tay, mũi tên hướng thẳng hồng tâm lao tới.
Đội Trương Bạch Nhiên liền theo sát.
Trái tim Nguyên Thuần nhỏ bé chậm một nhịp.
Mũi tên thứ hai không thay đổi.
Nguyên Thuần nuốt nước bọt đau rát cổ họng.
Mũi tên thứ ba.

Nguyễn Tà nheo mắt giương cao cánh cung, mũi tên nhắm theo một đường chính diện.

Hơi thở nhẹ nhàng thả xuống một lực vô cùng nhỏ chẳng ai có thể nhận thấy.
Mũi tên của người còn lại cũng đồng thời lao vút.
Nguyên Thuần nhắm chặt hai mắt, tâm tâm niệm niệm cầu xin một lòng.
Hồng tâm chỉ cách đúng đốt ngón tay liền trật nhịp.
Dung Nguyên Thuần thành bia sống vốn là điều bất kỳ người nào cũng ngầm hiểu.

Đến khi thấy nàng một thân gấm lụa, ngũ quan tinh sảo nhưng đôi mắt lại vô hồn đứng dưới nắng trời mới thấy thực đẹp đến nao lòng thương xót.
"Mỹ nhân như vậy mà lại..."
"Có trách cũng trách nàng ta phận bạc, mệnh hiểm.

Làm bia sống cho Quận Chúa Tăng Tuệ có mấy người sống sót?"
"Chậc! Liệu có khi nào Quận Chúa vì ghen tức mỹ nhân này mới gây chút chuyện kịch tính?"
...
Lã Diên Mục nhìn sang Dung Nhi Vân trước giờ đều im lặng.

Hắn thực không thể hiểu nổi trong đầu nàng bây giờ nên chứa suy nghĩ gì mới có thể bình tĩnh đến vậy.
Nữ nhân trước mặt này của hắn vì Dung Phủ mà nửa đêm đến gặp hắn bàn hôn sự.


Nữ nhân này một câu nói ra đều là vì người Dung Phủ, nhưng bây giờ?
Lã Diên Mục bất giác hoài nghi chính mình.

Là nàng tẩy não hắn đến mức như nào mới có thể suy nghĩ phức tạp như vậy?
Giọng điệu Lã Diên Mục nhanh chóng trở thành cao hứng:
"Vương phi đang nghiêm túc xem cuộc thi đấy chứ?"
"Vẫn đang!"
"Vậy Vương Phi có nghĩ nữ nhân họ Trương kia có..."
"Nàng ta không dám!"
Vậy sao?
Vậy là phu nhân của hắn đang đánh cược?
"Đúng là nữ nhân!"
Lòng dạ thâm sâu!
Trương Bạch Nhiên hạ xong ba mũi tên.

Dung Nguyên Thuần được hạ nhân dìu ra khỏi trường bia đã không còn huyết sắc trên gương mặt.

Toàn thân đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm, tay chân run rẩy không ngừng.
Đợi tới khi yên vị trong yến hội đã kinh hồn bạt vía không còn thần sắc một phen.
Kế tiếp là đợt bắn của Dung Nhi Vân.

Tên cùng nhóm với nàng chỉ là một tay cung thường thường không quá đặc sắc.

So bì một lượt cũng chỉ hơn nữ nhân một lần.

Nhưng sau lưng hắn, mỗi khi hạ tên đều là Lã Diên Mục.
Lã Diên Mục đứng đó, không cần làm gì, chỉ cần để lại một hơi thở tự khắc đối phương đều xin hàng.
Trận cuối cùng của Dung Nhi Vân đối đầu Trương Bạch Nhiên.
"Vương gia! Ta thấy trò của Quận Chúa chơi vui như vậy, ta cũng muốn chơi!"
Chính là cái trò lấy người làm bia sống.
Trương Bạch Nhiên dám làm một lần hiển nhiên nàng cũng dám nâng cằm vuốt râu hổ.
Lã Diên Mục kéo eo nhỏ áp sát cạnh sườn mà cúi đầu gật gù.

Ngón tay hắn thon dài lấy đầu mũi nàng làm điểm thích thú khẽ gõ xuống:
"Vậy theo ý Vương Phi!"
Hai tên lên cung, mũi tên hướng thẳng, tầm mắt thu lại không phải hồng tâm trước mặt mà là lựa chọn sống chết.
Kim Thiết Vương coi mạng người như cỏ rác.

Một tay giết sạch toàn thành.
Quận Chúa Tăng Tuệ quyền vinh phú quý, kiêu ngạo có thừa.
Chẳng cần nói tiếp cũng biết nên chọn thế nào.
Lã Diên Mục thở hắt một đạo, Vương Phi của hắn chỉ thắng mà bước lên đỉnh cao đời người.
"Kim Thiết Vương Phi cũng thật là may mắn!"
"Kim Thiết Vương Phi chút bản lĩnh cũng không có nhưng lại có thể khiến Quận Chúa Tăng Tuệ chịu uất ức...đúng là không ra gì!"
"Vương gia kia cũng hồ đồ quá rồi!"
...
Dung Nhi Vân quản không nổi miệng người.

Nàng không bận tâm mà tự tay nâng cung ngắm nghía.
Mũi tên kéo theo dây cung căng cứng.
Trương Bạch Nhiên nơi hồng tâm nộ ra nụ cười chế nhạo:
"Kim Thiết Vương Phi! Người ngắm lâu như vậy là sợ mũi tên vừa xuất cung đã rơi sao?"
"Ngươi nếu không biết bắn thì không cần miễn cưỡng! Coi như ta thua đi!"
Dung Nhi Vân hạ cung xuống, nụ cười trên môi bắt đầu yên vị:
"Ngươi đứng ở đó rồi có thể thắng ta sao?"
Kế tiếp nàng buông cung tiếp tục vuốt râu rồng:
"Vương gia! Hồng tâm kia xa quá, thiếp sợ bắn không tới được.


Hay là một mũi tên lấy luyện tập, đem hồng tâm đ ến gần một chút?"
"Được! Vậy hồng tâm đ ến gần!"
"Không muốn! Quận Chúa xấu như vậy nếu cầm hồng tâm tới gần sợ thiếp sẽ đau mắt mà bắn trượt! Chi bằng kêu Nguyên Tả kia cầm hồng tâm!"
Nguyên Tả - hắn thì không xấu sao?
Nguyên Tả mang theo hồng tâm, chỉ đứng cách nửa phần đường.
Dung Nhi Vân kéo cung.

Lực đạo vừa chớm mũi tên đã xuất.

So với nửa đường đến hồng tâm của Trương Bạch Nhiên thì mũi tên còn chưa cách nổi bước chân đã rơi xuống.
Đây là trò cười! Chính là trò cười khiến cho người nghe cười cả năm cũng không không hết.
Còn tưởng Dung Nhi Vân có khả năng lớn thế nào, đến cả khiến cho mũi tên chạm đến bia cũng không thể.
Trương Bạch Nhiên càng cao hứng:
"Kim Thiết Vương phi! Hai mũi tên còn lại người vẫn nên giữ lại! Ta nhận thua là được!"
Dung Nhi Vân lại không nghe, quay về Lã Diên Mục nức nở:
"Vương gia! Ngài giúp ta đòi lại công đạo! Bọn họ khi dễ người quá đáng!"
"Vậy Cô giúp nàng! Cô dạy nàng bắn cung!"
Lã Diên Mục đứng sau nàng, thuận thế nhìn từng cử chỉ đùa bỡn đám người của nàng mà không nhịn được bất giác nở nụ cười.
Nếu không phải hắn có kinh nghiệm sa trường, đảo mắt nhìn thấy thao tác thuần thục của nàng thì đã sớm nghĩ nàng chính là nữ nhân ngu ngốc không hiểu chuyện như đám người kia.

Nhưng tay lấy cung, ngón tay kẹp tên, ánh mắt sắc lạnh đặt trên bờ vai thẳng.

Cảm giác có chút quen thuộc.
VÚT.
Mũi tên xé gió.
Dung Nhi Vân đảo người trong một nhịp hơi thở lấy ra thêm một tên cuối.
Thao tác nhanh chóng cắt gọt giống như chính hắn nơi sa trường phải tâm tâm niệm niệm chắt chiu từng nhịp hơi thở chiến đấu với tử thần.
VÚT!
Hai mũi tên lao đi trong khoảng thời gian chưa đến một chớp mắt.
"Á...á...á..."
Không cần hẹn trước, tầm mắt tất cả đều lần lượt dừng trên hai tấm bia trước mặt.
Một người còn thê hơn một người.
Hạ th@n Nguyên Tà đẫm một vũng máu, huyết nhục nồng mùi tràn ra không gian.
Dung Nhi Vân hoảng sợ ném lại thân cung một tay che mặt hướng lồ ng ngực Lã Diên Mục đâm thẳng:
"Ta không cố ý! Ta không cố ý! Ta bắn lung tung..."
Hắn nheo mày ôm nàng vào lòng, tia sát ý lướt qua một lượt đám người muốn đứng lên đòi công đạo.
"Vương Phi! Cô đưa nàng vào Dược điện.

Nữ nhân phải biết tự bảo vệ thân thể, không thể vì chút trò chơi mà hại thân."
Nói rồi hắn nâng tay nàng lên cầm máu đơn sơ một lượt mới bồng người đưa đi nhưng vẫn không quên hạ lễ trước Tuyết Mai phu nhân:
"Nương nương! Thân thể Vương phi ốm yếu lại nhìn thấy máu tanh mà sợ hãi.

Nay ta đưa người về Đoạn phủ tĩnh dưỡng.

Chút hỗn loạn nơi này phiền Nương Nương thay ta xử lý."
"Được! Bổn cung đương nhiên sẽ thấu đáo!"
Nói đoạn chính bà ta cũng phải tối mặt giả cười.
Thứ nữ nhân kia là thá gì lại biến yến tiệc này thành huyết tiệc?
Nguyễn Tà, một mũi tên cắt đứt hậu thế.
Trương Bạch Nhiên lau đi vết cắt sâu nơi khoé mắt.

Chỉ thiếu chút nữa không chỉ gương mặt bị huỷ mà ngay cả con mắt cũng không còn.
Nàng ta siết chặt bàn tay oán hận chất thêm một tầng cao:
"Đáng chết!".