Vận Mệnh Nữ Tử

Chương 2




3

Ngay khi bọn họ vừa rời đi, tảng đá treo trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống, ta lập tức ngồi phịch xuống đất. Mặc dù đã thay đổi từ Thái tử phi thành Tam hoàng phi nhưng ta không quan tâm. Vốn dĩ ta không có ý với vị trí Thái tử phi.

Cho nên gả cho ai cũng như nhau.

Là đích nữ của Thái phó, ta không có cách nào làm chủ được cuộc đời mình, từ khi sinh ra, vận mệnh của ta đã bị khóa chặt.

Không bao giờ thoát khỏi, phải bị trói buộc suốt đời này.

Nữ tử trên thế gian giống như hàng hóa, chờ người ta định giá, còn để người ta lựa chọn.

Một khi có khiếm khuyết sẽ bị mất giá rất nhiều, không thể nào bán được giá tốt.

Cũng giống như ta, trong một đêm hoàn toàn mất đi danh dự, mất đi giá trị ban đầu.

Nếu không gả cho Tam hoàng tử, chỉ sợ kinh thành to lớn như vậy, không ai nguyện ý cưới ta.

Trinh tiết giống như một ngọn núi vô hình, nó sẽ đè nặng ta dưới chân núi, không bao giờ có thể ngẩng đầu trước mặt người khác.

Lẽ đời chính là như thế, địa vị của nữ nhân vĩnh viễn không bao giờ so được với nam nhân, nam nhân không quan tâm đến sự trong sạch của bản thân còn nữ nhân lại coi nó quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

Nam nhân có thể tam thê tứ thiếp nhưng nữ nhân phải ở bên một người cả đời.

Cho dù phu quân có c.h.ế.t thì người vợ cũng phải thủ tiết đến c.h.ế.t.

Ta không cam lòng, ta không muốn trở thành con rối của số phận nhưng ta vẫn phải khuất phục trước nó.

Đượcr ồi, chỉ cần không liên lụy đến phủ Thái phó, ta chịu oan ức một chút cũng không sao.

Có lẽ đó là số phận của ta.

4

Dường như ta đã quỳ rất lâu, đôi chân của ta cũng trở nên tê liệt.

Vừa định đứng lên nhưng vì chân đau mà lại ngã xuống.

Tống Y Xuyên lập tức chạy đến bên cạnh ta, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự lo lắng, đôi mày kiếm cũng nhíu lại.

Hắn đặt bàn tay mình lên đầu gối của ta, xoa bóp cẩn thận.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, sợ làm ta đau.

Trước sự quan tâm và yêu thương đột ngột của hắn, ta theo bản năng mà lùi lại.

Hắn…làm gì vậy!

Nhưng hắn không quan tâm, nắm lấy đầu gối ta, lực tay của hắn rất lớn khiến ta không thể di chuyển.

Dường như hắn không nhận ra sự khó chịu của ta, chỉ tiếp tục nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối ta giống như đang đối xử với một báu vật.

Giọng nói của hắn cũng rất dịu dàng, ánh mắt chăm chú, thâm tình làm ta tan chảy.

“Hoàng…Không, là tỷ tỷ. Tỷ đau ở chỗ này sao?”

Ta sững người một lúc.

“Ngươi…Sao ngươi…”

Đôi mắt hắn tràn ngập ý cười: “Tỷ tỷ, sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?”

Ta há miệng, không biết nên nói cái gì, đành phải lắc đầu.

Hắn luôn gọi ta là hoàng tẩu, đột nhiên bây giờ lại gọi tỷ tỷ, ta thực sự không thích ứng kịp.

Nam nhân trước mặt ta bỗng trở nên khác hẳn, vừa rồi vẫn còn lịch sự giữ khoảng cách với ta, giờ phút này lại toàn tâm toàn ý với ta, thậm chí ánh mắt nhìn ta cũng trở nên kỳ quái.

Đây thật sự là Tam hoàng tử sao?

Sao lại không giống như lời đồn.

Thực ra giữa ta với hắn cũng không tính là quen biết, chỉ gặp qua vài lần ở yến tiệc trong cung.

Trong ấn tượng của ta, hắn nhỏ hơn Thái tử ba tuổi nhưng lại chín chắn, ôn hòa, lễ phép và tài giỏi hơn nhiều.

Ngay cả phụ thân cũng khen ngợi hắn rất nhiều.

Nhưng bây giờ…

Ta tự hỏi nếu đó là giấc mộng của ta.

Vẻ mặt kia của hắn, ánh mắt kia, động tác kia, đều giống như đột nhiên thay đổi thành người khác.

Ta đang nghĩ thì cả người bỗng nhẹ đi, hắn ôm ngang eo ta, nhìn ta rồi nhếch môi cười, giống như không có gì là không ổn, mọi thứ là lẽ đương nhiên.

Hắn dịu dàng nói: “Tốt nhất đừng nhúc nhích, nếu không ngã xuống sẽ càng đau hơn. Tỷ tỷ nên ôm cổ ta mới đúng.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời quên cả giãy giụa, mặc cho hắn cứ ôm như vậy.

Mà hắn đã sớm quay đầu đi thẳng ra ngoài cung điện.

Vì vậy, ta không thể nhìn thấy.

Ánh sáng nham hiểm ẩn giấu giữa hai hàng lông mày của hắn, tất cả đều bị ánh nắng mặt trời ấm áp che khuất.

5

Mặc dù Hoàng Thượng phong tỏa tin tức, nghiêm cấm truyền ra ngoài, nhưng vẫn bị lưu truyền ra khỏi cung.

Có người còn có lòng tốt mà thêm mắm thêm muối, thầm mỉa mai ta cư xử không đúng mực, nếu không sao có thể đột nhiên từ Thái tử phi biến thành Tam hoàng tử phi.

Phóng đãng không chịu nổi như thế, làm sao có thể đứng đầu quý nữ thế gia.

Cho dù ta sớm đã có chuẩn bị, nhưng cũng không chịu nổi bị chỉ trích sỉ nhục như vậy.

Cũng may trong lòng cha mẹ biết ta bị người hãm hại, cố gắng hết sức bảo vệ ta trong phủ, không để cho người bên ngoài làm tổn thương đến ta.

Nhưng mọi chuyện đâu thể dễ dàng nhe vậy, ta càng trốn đi, lại càng giống như ta đang áy náy chột dạ.

Ngay cả cha ta cũng bị ta liên lụy, ông luôn là người ngay thẳng, trung thực nhưng lại vì ta mà bị mọi người chế giễu, coi thường khắp nơi.

Nhưng vào lúc này, Tống Y Xuyên xuất hiện.

Không biết hắn đã làm gì, chỉ hai ngày trước đại hôn, những lời đồn đại kia đều biến mất. Điều bất ngờ nhất là những người chỉ trích ta lại đột ngột thay đổi thái độ. Bọn họ nhao nhao mang lễ vật đến phủ, trên mặt cũng không lộ ra vẻ khinh bỉ hay khinh thường. Ngược lại còn cười đùa, thật lòng chúc mừng ta và Tống Y Xuyên.

Chúc mừng cuối cùng đôi uyên ương cũng được thành hôn.

Tất cả mọi người đều thấy ta và hắn là duyên trời tác hợp, giống như chưa từng có vụ việc trước đó.

Danh dự của phủ Thái phó và ta lại được khôi phục như trước.

Không ai nghi ngờ gì nữa.

Có một lần ta tò mò hỏi Tống Y Xuyên: “Điện hạ đã làm như thế nào?”

Hắn nghiêng đầu cười, đặt ngón trỏ lên môi, tình cảm trong mắt giống như thủy triều, muốn dìm chết người ta trong đó.

“Suỵt —— đây là bí mật.”

“Tỷ tỷ, tỷ chỉ cần chuẩn bị xuất giá thật tốt, không cần quan tâm đến những việc khác, mọi thứ đã có ta lo liệu.”

“Tỷ vốn trong sạch, bọn họ không biết cái gì,mà lại nói tỷ như vậy. Người đời luôn tin vào những điều giả dối kia nhưng ta tuyệt đối không cho phép, ở trong lòng ta, không ai có thể so sánh với bạch ngọc không tỳ vết là tỷ, cho nên ta sẽ cho mọi người nhìn thấy con người chân thật của tỷ.”

“Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ cho tỷ xuất giá một cách vẻ vang, đối xử với tỷ tốt hơn hoàng huynh.”

“Tỷ tỷ, tỷ có tin ta không?”

Ánh mắt của hắn chân thành mà kiên định như thế, đó là sự hồn nhiên và lãng mạn đặc biệt nhất của chàng thiếu niên.

Thật lâu sau ta mới gật gật đầu: “Được.”