Trần Ngọc nhìn thấy Cẩu thúc tạo dáng mà phì cười, đây là bộ dáng nên có của một lão niên đã ngoài ngũ tuần rồi hay sao, “Cẩu ca thật là soái a”, Trần Ngọc vừa cười vừa đưa ngón cái với Cẩu thúc.
- “Ha ha, tiểu huynh đệ thật là biết nhìn hàng, sau này nếu có gì cần giúp đỡ cứ việc lên tiếng Cẩu ca ta sẽ làm chủ cho ngươi”.
- Vậy tiểu đệ đa tạ rồi, không biết Cẩu ca có hay không những điển tịch chỉ dạy cách để trở thành tiên nhân”. Việc dò hỏi thông tin đã kết thúc, Trần Ngọc đã nhận được thông tin mình cần biết, tuy rằng có chút hư vô mờ mịt nhưng cơ hội trở về nhà đối với hắn vẫn chưa khép lại, hắn muốn nắm bắt từng giây để thực hiện khát vọng của mình và việc cần làm đầu tiên đó là phải chuẩn bị kiến thức cơ bản để trở thành tiên nhân.
- “Muốn trở thành tiên nhân, nào có dễ dàng như vậy, ngươi cho rằng tiên nhân là củ cải trắng hay sao, tùy ý là có thể trở thành tiên nhân vậy thì ta đã không phải khổ sở như vậy rồi”.
Trần Ngọc vẫn cứ gặng hỏi:Vậy rốt cuộc là có hay là không có.
Cẩu thúc ngẫm nghĩ một lúc rồi vừa vuốt cằm vừa nói: “Điển tịch thì ta không có, các phương pháp tu luyện vốn chỉ có trong các môn phái hoặc thế gia vọng tộc mới có, ta lúc trước vì đam mê khám phá mà bỏ qua giai đoạn vàng cho tu luyện nên không có cơ hội tiếp xúc qua các loại điển tịch nhưng chỉ cần có đủ tiền ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một quyễn điển tịch như ý”
- “Nếu ta có nhiều tiền đã không nhờ đến Cẩu ca, nói thật với ca ta ngay cả một xu dính túi cũng không có”
- “Không có tiền thì đừng mơ đến chuyện điển tịch, nể mặt ngươi đã gọi ta một tiếng Cẩu ca lần này xem như ta cho ngươi cơ hội nhìn qua đồ tốt. Đây chính là một bản chép tay về các cảnh giới trong tu luyện, trước nay ta vẫn chưa cho ai xem qua đâu”. Cẩu thúc vừa nói vừa lấy trong chiếc tay nãi được giấu kín của mình một quyển điển tịch chép tay đã có chút rách nát do dấu vết của thời gian nhưng rất may là những chử trên ấy vẫn còn có thể đọc được, xem ra Cẩu thúc đã cất giữ nó rất cẩn thận.
Trần Ngọc vừa nhận được quyển điển tịch từ tay Cẩu thúc đã nhanh chóng lật mở những trang đầu tiên, ở phía ngoài điển tịch có ba chữ “Nhân gian Tu luyện ký” đã ố vàng, nét chữ cứng cáp, có lực chứng tỏ người viết thực lực cũng không đơn giản.
Người phàm nếu muốn bắt đầu tu luyện phải trải qua một giai đoạn luyện thể hay còn gọi là thoát phàm, do cơ thể chúng ta hằng ngày hấp thụ rất nhiều loại thực phẩm tuy nhiên trong các loại thực phẩm này lại không được tinh khiết và thanh thuần bởi việc sử dụng các loại kích thích tố trong sản xuất, chế biến thực phẩm hay thậm chí việc hít thở không khí bị ô nhiểm cũng làm cơ thể bị nhiễm bẩn không cách nào hấp thụ được tiên thiên linh khí. Do đó muốn trở thành tiên nhân trước tiên phải khiến cho cơ thể càng thuần khiết càng tốt loại bỏ hết thảy tạp chất từ đó mới có thể câu thông với tự nhiên hấp thu được tiên thiên linh khí. Muốn thanh tẩy hết thảy tạp chất đã thâm căn cố đế là một việc vô cùng khó khăn cho nên người bắt đầu tu luyện càng sớm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với những người tu luyện trễ. Quá trình luyện thể hay thoát phàm chia làm 3 giai đoạn: luyện cơ, luyện cốt và cuối cùng là luyện tạng. Người tu luyện sẽ đạt đến Luyện thể đỉnh phong nếu đã hoàn thành được cả ba quá trình trên sau đó sẽ tiến hành câu thông với tự nhiên sau đó dùng một pháp môn thổ nạp mà tích trữ tiên thiên chân khí vào trong cơ thể sẽ chính thức đạt đến giai đoạn thứ hai là Tụ khí kỳ.
Tiên thiên chân khí là gì, làm sao để hấp thụ tiên thiên chân khí, ngay cả những điều cơ bản nhất này Trần Ngọc cũng không nắm được, xem ra việc tu luyện thật sự cũng không dễ dàng gì. “Cẩu ca trước nay có từng tu luyện qua hay không?”, Trần Ngọc thầm hy vọng Cẩu thúc có thể hướng dẫn cho mình một hướng đi cơ bản trong tu luyện.
Vẻ mặt của Cẩu thúc thoáng hiện lên vẽ ngượng ngùng:
- “Đáng tiếc ta dành cả tuổi trẻ để chu du khám phá, đến năm 32 tuổi mới bắt đầu tu luyện, không có một ai chịu hướng dẫn cho một người không có tiềm năng như ta, quyển điển tịch này là ta vô tình mua lại được trên người của một thương buôn, tuy rằng trước đây có đọc qua nhưng những điều ghi trong đó ta thật sự cũng chưa từng trải nghiệm. Theo quan sát của ta ngươi chắc cũng đã qua thời kỳ tu luyện, nếu muốn đạt được thành tựu rất khó khăn”
Ta không tin bắt đầu tu luyện trễ một chút sẽ không có tiềm năng, chỉ cần nỗ lực hết sức nhất định có thể bù đắp lại thời gian đã mất, trong ánh mắt của Trần Ngọc tràn đầy sự quyết tâm không thể lay chuyển.
- “Ta cũng rất hi vọng ngươi làm được điều mà cả đời này ta cũng không cách nào chạm tới, quyển điển tịch này xem như là quà tặng ta dành cho ngươi, mong rằng ngươi sẽ không làm cho ta phải thất vọng”. Cẩu thúc đã bị lay động bởi quyết tâm của Trần Ngọc, trước đây hắn không có đủ dũng khí để đối mặt với thực tại đành buông xuôi tất cả nên bây giờ mới phải hối tiếc, hắn thầm trách rằng tại sao lúc đó lại không có một ai chịu giúp đỡ hắn nên bây giờ khi gặp được Trần Ngọc một người rất giống với mình trước đây hắn không muốn Trần Ngọc đi theo vết xe đổ một lần nữa chính vì vậy hắn đem tất cả hi vọng của mình ký thác lên người trẻ tuổi này
- “Vô công bất thụ lộc, hơn nữa vật này lại vô cùng quý giá với Cẩu ca quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, về tình hay lý ta đều không thể nhận”. Trần Ngọc dù rất muốn có quyển điển tịch này nhưng hắn vốn chưa hề quen biết Cẩu thúc trước đây sao có thể tùy tiện chịu ơn của người khác, nợ ân tình rất khó trả.
- “Đúng là vật này đối với ta rất quan trọng nhưng nếu nó ở trong tay ta mãi mãi cũng không thể phát huy được tác dụng, ta dù có cố giữ cũng bằng thừa, chi bằng trao nó cho người hữu dụng để nó sẽ không thể bị mai một. Cẩu ca của ngươi nói một là một tuyệt không hai lời, vật ta đã cho ngươi tuyệt sẽ không lấy lại nếu ngươi không muốn nó nữa thì cứ việc hủy đi”
- “Nếu Cẩu ca đã nói như vậy, ta không nhận chính là bất kính, ân tình này Trần Ngọc ta nguyện sẽ ghi nhớ suốt đời, nếu có một ngày ta trở thành tiên nhân ta xin hứa sẽ giúp cho Cẩu ca bước tiếp trên con đường dang dở ngày trước”
Cẩu thúc tỏ ra vui mừng trước quyết định của Trần Ngọc, tuy nhiên thoáng trong ánh mắt của hắn cũng chứa đựng một sự quyến luyến, đã gìn giữ suốt bao nhiêu năm bây giờ phải từ bỏ thật sự có chút không nở.
Trần Ngọc đang định nghiên cứu những phần tiếp theo của quyển điển tịch nhưng hắn đã bị đoạn đối thoại của những người xung quanh thu hút sự chú ý.
- “Này, ngươi có nghe thấy gì không, phía trước gần Liên Thành thương hội hình như có xung đột xảy ra, ta nghe nói hình như là một nhóm thợ săn của Quang minh hội và người của Kim Xà bang, lần này lại có kịch hay để xem rồi”
- “Lại là Kim Xà bang à, tốt nhất là ngươi tránh xa một chút nếu không muốn vạ lây”
Chẳng lẽ nào lại trùng hợp đến như vậy, trong lòng Trần Ngọc có một chút nghi hoặc đội ngũ của Lâm thúc chẳng phải là áp tải theo thi thể của Hoàng kim trư đến giao dịch với Liên thành thương hội hay sao, chẵng lẻ bọn họ lại xảy ra xung đột với người của Kim Xà bang, nếu như vậy thì lần này phiền phức lớn rồi.
Trần Ngọc bước về phía trước một bước chắn trước lối đi của hai người này:
- “Hai vị huynh đài cho ta hỏi qua, có phải nhóm thợ săn ấy có tất cả 6 người trong số đó có một vị đại thúc to lớn tay cầm cự phủ hay không”
Một vị nam tử dáng người nhỏ bé, khuôn mặt có phần khắc khổ, ánh mắt khá tinh quái lên tiếng:
- “Thật sự ta cũng không rõ tình hình, nếu ngươi muốn biết cứ việc đến chỗ Liên thành thương hội tìm hiểu”
- “Vậy huynh có thể cho ta biết Liên thành thương hội đi đường nào hay không”
Hai vị nam tử nhìn Trần Ngọc bằng ánh mắt hiếu kỳ, tên tiểu tử này ngay cả Liên thành thương hội còn không biết ở đâu vậy mà dám đâm đầu vào chuyện rắc rối, đúng là tự tìm ngược đãi.
- “Ngươi cứ việc đi theo con đường này, đến khúc quanh thì quẹo trái đi qua hai con đường nữa sẽ thấy một tòa lầu các to lớn, phía trên đề 4 chử thiếp vàng Liên thành thương hội”
Trần Ngọc thật sự nôn nóng muốn biết có đúng hay không những người kia có phải là đội ngũ của Lâm thúc hay không, “đa tạ hai vị huynh đài đã chỉ dẫn. Cẩu ca ta có việc phải đi gấp sau này nếu có cơ hội ta nhất định sẽ tìm Cẩu ca tiếp tục trò chuyện”, tuy rằng hắn và Cẩu thúc chỉ mới gặp mặt nhưng sự nhiệt tình của Cẩu thúc đã làm cho hắn có hảo cảm, trong thâm tâm hắn đã xem Cẩu thúc như một người thân thiết.
- “Tiểu tử, ta còn phải quản lý đống hàng hóa này nếu không nhất định sẽ đi cùng ngươi, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất không nên xung đột với những người Kim Xà bang và đặc biệt là Liên thành thương hội nếu không sẽ chỉ thiệt hại cho bản thân ngươi mà thôi”, Cẩu thúc cũng đã lăn lộn trong tiểu trấn này khá lâu nên hắn ta hiểu được sự nguy hiểm của Kim Xà bang càng hiểu rõ hơn sự nguy hiểm của Liên thành thương hội, tuy nó có vẽ như chỉ là một tổ chức mua bán bình thường nhưng phía sau lại có một thế lực vô cùng to lớn.
- “Ta nhất định sẽ ghi nhớ”, Trần Ngọc vừa đẩy nhanh tốc độ di chuyển vừa vẩy tay với Cẩu thúc. Sau khi rẽ trái và vượt qua hai con đường hiện ra ngay trước mặt Trần Ngọc là một tòa lầu các to lớn và uy nghiêm khuôn viên tòa lầu các này lớn hơn một mẫu, kiến trúc được chạm khắc vô cùng tinh tế và tỉ mỉ có thể xứng với 2 từ kiệt tác. Ngay phía trước Liên thành thương hội có hai nhóm người đang xung đột với nhau, đập vào mắt của Trần Ngọc chính là nhóm người của Lâm thúc, vị đại bá cầm cự phủ cho hắn quá giang đang đứng chắn trước xe ngựa những người còn lại đều tay cầm vũ khí cảnh giới xung quanh. Vây quanh xe ngựa là một nhóm người khá đông đúc khoảng 30 đến 40 người, dẫn đầu nhóm người này là một nam tử thân người khá cao lớn với đôi mắt sắc lẻm đang đảo mắt một lượt như đang ngầm đánh giá tình hình, tạm thời cả hai bên vẫn chưa xảy ra xung đột tuy nhiên tình thế xem ra vô cùng căng thẳng. Trần Ngọc cũng không dám tiến lại quá gần, chỉ đứng nhìn từ xa vì hắn biết dù hắn có xuất hiện cũng chẳng giúp ích gì được cho cuộc chiến.