Trần Ngọc tuy chỉ là một người bình thường nhưng những chuyện kinh thiên mà hắn ta từng thấy cũng không ít, trong thế giới của hắn mọi chuyện đều có thể xảy ra dần dần hắn gần như đã không còn cảm thấy bất ngờ vì những chuyện xung quanh nữa rồi. Khẻ an ủi Kim Hoa đang dần lấy lại bình tĩnh điều mà hắn đang suy nghĩ lúc này chính là một cơ hội để có thể tìm đường trở về nhà.
- “Con linh thú này chúng ta xử lý như thế nào đây?”, Trần Ngọc đưa ra nghi vấn của mình.
Lâm thúc sau một chút thất thố cũng đã bình tĩnh trở lại, “đúng vậy việc cần làm đầu tiên là phải xử lý thi thể con linh thú này đã nếu không sẽ có biến, mọi người mau phụ một tay mang xác con linh thú này cất vào sơn động”. Lâm thúc ra hiệu cho mọi người cùng ra sứ kéo xác con Hoàng kim dã trư vào trong sơn động, phải cố gắng một lúc lâu cả bốn người mới có thể kéo lê được cái cơ thể to lớn của nó.
Lâm thúc sau khi thở dốc một hơi liền cẩn thận quan sát xung quanh một lượt, khi không phát hiện không có ai nhìn thấy mới thờ phào một hơi nhẹ nhỏm: “Thất phu vô tội, hoài bích có tội, thi thể của con Linh thú này khắp nơi đều là bảo vật, giá trị của nó ngay cả ta cũng không thể đoán định nếu mạo muội mang nó đi chỉ sợ sẽ làm dấy lên lòng tham của người khác. Lúc đó bảo vật không giữ được mà ngay cả cái mạng của chúng ta cũng khó mà giữ nên tạm thời chúng ta sẽ phong bế sơn động này để không ai phát hiện ra thi thể của nó, sau đó ta sẽ liên hệ với một người đáng tin cậy tìm một nơi tiêu thụ lúc đó ta sẽ gọi cho các ngươi cùng nhau chia phần, tất cả có ý kiến gì không?”. Lâm thúc đưa mắt quan sát tất thảy một lượt như để dò hỏi ý kiến của từng người.
Chân lý thất phu vô tội, hoài bích có tội Trần Ngọc vốn cũng không mấy xa lạ, lời của Lâm thúc nói ra đúng là không sai, hắn vốn cũng không muốn tranh giành củ khoai nóng bỏng tay này, điều hắn cần chỉ là được vào thành trấn nên hắn cũng chẳng có dị nghị gì. “Ta không có ý kiến”, Trần Ngọc không hề do dự nói ra.
- “Lâm thúc có kinh nghiệm trong việc này, mọi chuyện cứ nghe theo sự sắp đặt của thúc ấy vậy”, Đại lực khẻ nhìn về phía Kim Hoa như để nói rằng yên tâm đi ta sẽ không để cho nàng phải thiệt thòi đâu.
Kim Hoa như cũng cảm nhận được sự quan tâm của Đại lực nên khẻ gật đầu.
- “Vậy chuyện hôm nay chúng ta xem như chưa có gì xảy ra, các ngươi cũng đừng mang chuyện này kể cho ai, hai ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau tại đây lúc ấy sẽ bàn cụ thể hơn về việc xử lý và phân phối. Còn một việc nữa cũng rất quan trọng đó là phải có một ai đó trong chúng ta ở lại đây để chắc chắn rằng sẽ không có ai phát hiện ra hoặc là có ý đồ chiếm hữu riêng, ta còn phải liên hệ để xử lý mọi việc nên sẽ không thể ở lại đây được”, Lâm thúc quả không hổ danh là một người lão luyện, mọi việc đều đã suy nghĩ rất chu toàn, trước một lợi ích to lớn rất khó để có thể tin tưởng lẫn nhau nên việc phân công một người ở lại xem ra là một quyết định đúng đắn.
- “Ta còn phải chăm sóc cho phụ thân, nên chắc là sẽ không thể ở lại được”, Kim Hoa tỏ ra khá e ngại nếu phải ở lại một mình trong rừng.
Đại lực ngay lập tức lên tiếng: “Ai lại để một tiểu cô nương ở trong rừng một mình chứ hay là cứ để ta ở lại đi”
- “Không được, con đừng quên rằng Phụ thân con đã căn dặn thế nào, nếu như con qua đêm ở đây ta biết giải thích thế nào với ông ấy đây”, Lâm thúc tỏ vẽ không hài lòng với quyết định của Đại lực.
Trần Ngọc cười khổ một tiếng xem ra ngay từ đầu người khiến Lâm thúc lo lắng chính là hắn, điều đó cũng là hợp lý thôi chẳng ai lại tin tưởng một người mới gặp lần đầu, nếu là hắn chắc chắn rằng hắn cũng sẽ làm như vậy.
- “Thôi được rồi, ta sẽ phụ trách canh giữ ở đây, như vậy đã được chưa”, Trần Ngọc vừa nói vừa nhìn về phía Lâm thúc.
- “Vậy thì làm phiền tiểu huynh đệ rồi, ta sẽ để lại một ít nước uống và thức ăn ở lại, để tránh người khác phát hiện ta sẽ phong bế cửa sơn động này lại, sáng mai chúng ta khi đến chúng ta sẽ lại mở ra cho ngươi”, dường như chỉ chờ có vậy Lâm thúc đã nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cho Trần Ngọc rồi.
- “Nếu Lâm thúc đã nói như vậy ta cũng chỉ đành làm theo”, Trần Ngọc vốn tưởng rằng thế giới này con người thật đơn thuần nhưng xem ra nó cũng không khác Địa cầu là mấy, ai cũng nghi kỵ lẫn nhau.
- “Trần Ngọc huynh như vậy có ổn hay không, đây là lần đầu huynh đi săn dã thú mà phải ở lại một mình thật là không hay”, Kim Hoa tỏ ra khá lo ngại cho Trần Ngọc.
- “Một thanh niên mà lại hèn nhát như vậy, ngay cả một chút dũng khí cũng không có sao mà xứng đáng là nam nhi được, thôi cứ để ta ở lại đây cho, Lâm thúc cứ nói với Phụ thân ta là hôm nay ta ở trong rừng phục kích dã thú, bảo Phụ thân ta không cần lo lắng”, Đại lực tỏ ra khó chịu khi thấy Kim Hoa lo lắng cho Trần Ngọc.
Lâm thúc tức giận đến độ khuôn mặt đỏ ửng lên, hắn ta chỉ thẳng vào mặt của Đại lực rồi thét lên: “ngu ngốc, thật sự là luyện sắt không thành thép, đầu óc của ngươi cứ mãi u mê như vậy”
- “Lâm thúc sao hôm nay thúc khác lạ như vậy, lại còn mắng con nữa”, Đại lực tỏ ra khó hiểu trước thái độ của Lâm thúc dành cho mình.
- “Thôi được rồi, Kim Hoa muội không cần lo lắng, ta biết tự lo liệu. Chuyện này cứ quyết định vậy đi, trời cũng sắp tối rồi muội cũng mau tranh thủ trở về nhà đại thúc chắc là đang chờ muội về đó”, Trần Ngọc thật lòng rất cảm kích sự quan tâm của Kim Hoa dành cho hắn nhưng cảnh giới tại đây nếu không phải là hắn thì thật khó thu xếp.
- “Đây là hai con bạch thố và một ít nước uống, chắc không cần ta phải hướng dẫn ngươi phải làm thế nào chứ, bên trong sơn động có một ít cành cây khô nếu thấy lạnh cứ việc nhóm lửa sưởi ấm nhưng nhớ tuyệt đối không nhóm lửa quá lớn nếu không sẽ bị mọi người xung quanh phát hiện”. Lâm thúc vừa nói vừa đưa cho Trần Ngọc hai bạch thố và một ít nước uống, với lượng thực phẩm này ít nhất hắn ta cũng sẽ không sợ đói.
Trần Ngọc cũng không muốn dông dài với Lâm thúc nên nhận lấy rồi nhanh chóng quay trở lại sơn động.
- “Đại lực mau dùng những tảng đá phong bế cửa sơn động lại”, Lâm thúc cùng với Đại lực ra sức mang những tảng đá to lấp kín lại lối vào, sau tầm một khắc cửa sơn động đã được bịt kín chỉ chừa lại những khe hở nhỏ để bảo đảm có đủ dưỡng khí cho người bên trong có thể hô hấp.
Làm xong hết mọi việc họ bắt đầu chia nhau ra rồi quay trở về nhà bỏ lại một mình Trần Ngọc với thi thể Hoàng kim dã trư trong sơn động vắng lặng, tối tăm. Trần Ngọc lặng lẽ nhóm một bếp lửa nhỏ rồi dùng cành cây xuyên qua cơ thể con tiểu thố rồi gác lên bếp, cũng đã lâu lắm rồi hắn mới lại phải tự tay chế biến món gì đó để ăn, trước đây khi còn là sinh viên hắn phải tự tay nấu nướng nhưng sau khi ra trường việc nấu nướng ấy lại do mẫu thân hắn hoàn toàn đảm nhận, đã bốn năm rồi hắn cũng quên dần công việc tưởng chừng như quen thuộc này, không biết bây giờ mẫu thân hắn như thế nào, không biết mẫu thân hắn có còn chờ hắn về ăn cơm hay không, nghĩ đến đây bất chợt những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt, hắn cảm thấy nhớ ngôi nhà, nhớ gia đình của mình vô cùng.
Cố kìm nén những cảm xúc đang trào dâng trong lòng, điều hắn cần làm lúc này là nhanh chóng tìm ra được đường trở về nhà, nhìn về phía thi thể Hoàng kim dã trư Trần Ngọc biết rằng đó chính là một cơ hội của mình.
Trong lòng Trần Ngọc vẫn còn có những nghi hoặc tại sao Hoàng kim dã trư và Âm ảnh báo kia vốn là linh thú chỉ sống sâu bên trong Tây lâm bình nguyên hôm nay lại xuất hiện ở ngoại vi, mặc dù hắn không hiểu biết nhiều về dã thú nhưng theo những gì hắn đã từng tìm hiểu thông qua một thứ gọi là truyền hình thì bất kỳ một dã thú nào cũng có một lãnh địa riêng nếu không phải chuyện bất đắc dĩ tuyệt đối nó sẽ không rời khỏi, vậy điều gì đã khiến cả hai rời khỏi cùng một lúc.
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Ngọc là một mùi cháy khét xông đến tận mũi, cứ mãi suy nghĩ miên man nên hắn đã bỏ quên hai con tiểu thố đang nướng trên bếp lửa, lúc này hắn mới phát hiện món ăn trên bếp đã cháy thành than đen từ bao giờ.
Cười khổ một tiếng Trần Ngọc tự cảm thấy việc nấu nướng cũng thật không dễ dàng, chỉ cần sơ ý cũng sẽ nhận lãnh hậu quả. Bây giờ phải làm sao để làm đầy cái bụng trống rỗng của mình đây, chẵng lẽ phải nhịn đói hay sao, từ sáng đến giờ chỉ ăn qua loa bây giờ hắn thật sự thấy đói cồn cào. Cửa sơn động cũng đã bị phong bế rồi, mà dù chưa phong bế hắn cũng không có can đảm đi săn một mình, “ta đúng là số khổ mà”.
Đảo quanh một vòng sơn động đôi mắt của hắn chợt dừng lại trên thi thể của Hoàng kim dã trư, “không phải chúng ta còn cả một kho thịt tươi ở đây hay sao” nhưng Hoàng kim dã trư này đúng là da dày thịt béo dù có muốn hắn cũng không cách nào xẻ được một miếng thịt nào với một thanh đao cùn chặt củi mà hắn đang sở hữu.
“Thật sự là tức chết ta mà”, Trần Ngọc thật sự cảm thấy vô cùng thất vọng, cuộc đời của hắn cho đến nay chưa bao giờ đạt được thành công như mong muốn nhưng hắn vẫn chưa bao giờ bỏ cuộc vì hắn tin rằng nếu cố gắng thì nhất định thành công sẽ đến, đáng tiếc là cho đến bây giờ nó vẫn chưa chịu đến.
Có chút bực dọc trong lòng Trần Ngọc ném chiếc đao cùn của mình vào thi thể Hoàng kim dã trư và một điều bất ngờ đã xảy ra, chiếc đao cùn của hắn đã cắt đứt được một góc tai của nó. Một sinh vật dù hùng mạnh thế nào cũng nhất định có điểm yếu, đó là điều hắn ta được học và đối với Hoàng kim dã trư thì điểm yếu của nó chính là tai của nó.
Món tai heo nướng xem ra cũng không tệ, trời đúng là không tuyệt đường người, Trần Ngọc thầm cảm thấy có chút an ủi. Nhặt chiếc đao cùn của mình hắn lại tiếp tục xẻo thêm một miếng nữa trên tai của Hoàng kim dã trư nhưng lúc này hắn lại vô tình phát hiện ra trong tai của nó có một dị quả màu ngọc bích, nhỏ như đầu ngón tay, quả này tuy không thơm ngát nhưng lớp võ ngoài trơn bóng lại ánh lên một thứ ánh sáng vô cùng huyền diệu như hốp hồn những ai dám nhìn thẳng vào nó, chỉ có thể dùng một từ tuyệt đẹp để hình dung về loại quả này, bản thân Trần Ngọc cũng có một chút say mê khi ngắm nhìn nó.
Khẻ dùng tay nhặt lấy lam sắc quả kia một cách nhẹ nhàng, Trần Ngọc sợ rằng nếu hắn ta chạm quá mạnh sẽ khiến nó vỡ nát đi mất nhưng những gì từ bàn tay hắn ta cảm nhận thì dị quả này thật sự cũng rất cứng cỏi.
“Tại sao lại có dị quả ở trong tai của con linh thú này chứ”, một suy nghĩ chợt lóe lên trong lòng Trần Ngọc không lẽ nào đây chính là nguyên nhân mà hai con linh thú muốn sống chết với nhau hay sao, nếu thật sự là vậy thì dị quả này tuyệt đối còn đáng giá hơn cả thi thể của nó rất nhiều. Phát hiện này làm Trần Ngọc cảm thấy khá bân khuân, nếu ta giữ lấy nó thì không phải là đã chiếm hết tiện nghi của những người kia rồi hay sao, tuy rằng ta không tự cho mình là chính nhân quân tử nhưng trước nay cũng chưa làm chuyện gì khuất tất. Quân tử không đoạt vật yêu thích của người, thôi thì ngày mai ta cứ đem vật này ra cho mọi người cùng phân xử, nghĩ vậy nên Trần Ngọc liền cất lam sắc quả thần bí ấy vào trong người rồi lại bắt đầu nướng tai của Hoàng kim dã trư để ăn, lần này hắn đã cẩn thận hơn nên không có sai lầm nào xảy ra.