Trần Ngọc giật mình bừng tỉnh, mồ hôi của hắn tuôn ra như suối. Hắn cảm giác được tay của mình hình như đang chạm vào một vật gì đó rất mềm mại và đàn hồi, chẳng lẽ nào là…
Trần Ngọc lấy hết can đảm nhìn xuống, thật may mắn thứ mà hắn chạm vào không phải là thứ hắn đã nghĩ, đó cũng chẳng phải là thứ gì xa lạ mà chính là Tiểu bạch.
Không biết từ lúc nào nó đã trở về nằm cạnh bên hắn ta, nhưng nó cũng không trở về tay không bên cạnh Tiểu bạch có rất nhiều loại thực vật kỳ lạ mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Trong lòng Trần Ngọc chợt dấy lên nổi nghi hoặc về thân phận của con tiểu thú này, nó xuất hiện một cách đầy bất ngờ rồi mang hắn ta đến một nơi xa lạ như thế này phải chăng chỉ là một sự trùng hợp hay đó chính là dụng ý của nó, nếu như vậy thì rốt cuộc tại sao lại là hắn kia chứ. Hắn tự giễu cợt bản thân có lẽ đã quá đa nghi làm sao mà một con tiểu thú bé nhỏ kia lại có thể tính kế với hắn được kia chứ, có lẽ do mình đã đọc quá nhiều truyện trinh thám cũng nên. Khẽ đưa bàn tay vuốt lên lớp lông mịn màng của Tiểu bạch khiến cho Trần Ngọc cảm giác một sự ấm áp và êm ái, “ngươi chính là người bạn duy nhất của ta từ địa cầu, Trần Ngọc ta thề tuyệt đối sẽ bảo vệ ngươi an toàn quay lại nơi thuộc về chúng ta”.
Vì không muốn làm Tiểu bạch cũng như Kim Hoa và Kim Đức tỉnh giấc Trần Ngọc cẩn thận cất từng bước một ra khỏi căn nhà, đoạn hồi tưởng vừa rồi làm nỗi nhớ trong lòng hắn lại dâng trào. Khẽ ngước đầu nhìn vào ánh trăng đang chiếu rọi kia hắn thầm lo lắng liệu mình có thể vượt qua được một tháng sau hay không, ngay lúc này mình thực sự chưa tìm được bất cứ phương pháp nào để bắt đầu thực hiện dự định của mình.
Muốn bắt đầu con đường tu tiên thì phải có pháp môn tu luyện trước, và điều mà hắn cực kỳ thiếu thốn lúc này chính là thời gian. Pháp môn tu luyện thì có thể miễn cưỡng tìm được nhưng một tháng để bước vào con đường tu tiên đúng là mơ mộng hảo huyền, trừ khi tìm được một luyện dược sư, nhưng bây giờ biết tìm ở đâu và chắc gì người ấy đã chịu giúp đỡ cho mình.
- “Này tiểu tử kia, nữa đêm không ngủ mà lại trốn ra đây định làm trò gì xấu xa à?”
Trần Ngọc giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của Kim Đức, một người vốn đi đứng không tiện như ông ta đáng lẽ khi di chuyển phải phát ra tiếng động rất lớn còn đằng này lại dường như chẳng hề phát ra chút tiếng động nào.
- “Đã làm Kim thúc phải thức giấc, vãn bối thật sự có lỗi”
- “Con tiểu thú ấy là của ngươi à?”, ánh mắt của Kim Đức bổng nhiên trở nên sắc bén hơn hẳn, điều ấy khiến cho Trần Ngọc cảm thấy có chút sợ hãi.
- “Nó chính là bằng hữu của vãn bối”, Trần Ngọc vốn chưa từng xem Tiểu bạch là thú cưng, đối với hắn nó chính là một bằng hữu, một người có số phận không may mắn giống như hắn.
- “Bằng hữu, ha ha, một người, một thú vốn khác biệt sao có thể là bằng hữu được, trừ khi…”
- “Đã để Kim thúc phải chê cười nhưng ta thiết nghĩ bằng hữu không phân biệt người – thú. Chỉ cần đối xử chân thành, không mưu mô là đủ”
Nụ cười trên môi Kim Đức đột nhiên ngừng lại, hắn cứ mãi lẩm nhẩm “bằng hữu chỉ cần đối xử chân thành, không mưu mô ư”. Đúng vậy bằng hữu chính là như vậy, tiểu tử này còn trẻ nhưng lại thông hiểu nhân tình thế thái hơn cả ta, nếu lúc trước ta thấu hiểu được điều này thì thật tốt biết mấy.
Kim Đức dường như đã trở thành một người khác, không hay quát tháo Trần Ngọc như trước mà lại trầm ngâm như có điều gì suy tư.
- “Ngươi tìm được vị bằng hữu đấy ở đâu vậy?”, Kim Đức lại tiếp tục dò hỏi về Tiểu bạch.
- “Tại sao Kim thúc lại quan tâm đến một con tiểu thú đến như vậy, nó làm cho Kim thúc thấy bất tiện à? như vậy ta sẽ mang nó đi nơi khác”, Trần Ngọc nhìn về Kim Đức với ánh mắt nghi hoặc.
- “Không cần như vậy đâu, ngươi đã tìm được một vị bằng hữu tốt đấy”, Kim Đức để lại một câu không rõ ràng rồi lặng lẽ quay trở vào nhà.
Bây giờ Trần Ngọc mới quan sát được cách di chuyển của Kim Đức, ông ta dùng tay thay chân. Kim Đức chống hai tay xuống đất làm trụ nâng cơ thể lên và tiến về phía trước, không biết là vô tình hay cố ý mà nơi Kim Đức đặt tay đều là chỗ trống nên không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Câu nói đầy ẩn ý của Kim Đức làm cho Trần Ngọc có chút khó hiểu nhưng hắn cũng chẳng có thời gian bận tâm truy xét, mọi chuyện của hắn lúc này đang bế tắc, phải làm sao để giải quyết tình hình trước mắt vẫn là một câu hỏi chưa có lời đáp.
- “Trần đại ca sao lại dậy sớm thế? “
Mãi chìm trong suy tư của bản thân Trần Ngọc không hề hay biết rằng trời đã sáng từ lúc nào, Kim Hoa và Tiểu bạch ngồi cạnh hắn từ lâu hắn cũng chẳng nhận ra.
- “À, bình minh thật là đẹp nên ta muốn nhìn ngắm một chút mà thôi”
Kim Hoa cảm thấy có một chút khó hiểu: “không phải mặt trời mọc ở hướng này sao Trần huynh?” Vừa nói Kim Hoa vừa chỉ tay về sau lưng hắn
- “À, do mặt trời chói mắt quá nên ta mới quay sang hướng này” Trần Ngọc quên mất một điều mặt trời đang mọc ở sau lưng mình, bị Kim Hoa phát giác nên hắn đành chống chế
- “Như vậy mà huynh cũng gọi là ngắm bình minh hả?”
Chẳng những Kim Hoa cảm thấy nghi hoặc mà cả Tiểu bạch cũng nhìn về phía Trần Ngọc với ánh mắt nghi ngờ.
- “Này, hai người đừng có nhìn ta bằng ánh mắt như vậy chứ, ta thật sự rất bình thường a.”
Biểu hiện của Trần Ngọc khiến cho Kim Hoa phì cười còn Tiểu bạch thì lăn lộn dưới đất, nếu như Tiểu bạch biết nói nhất định nó sẽ nói: “Ồ, ngươi thật sự rất bình thường a.”
- “Nè, các ngươi còn định ở đấy vui đùa đến khi nào đây, không định ăn cơm nữa à?”, Kim Đức lớn tiếng gọi, biểu hiện của ông ta lúc này và lúc tối thật sự khiến cho Trần Ngọc không cách nào nhận ra, sự cáu kỉnh này mới là biểu hiện mà hắn cảm thấy quen thuộc, đây mới là không khí gia đình hắn bổng chợt nhớ về mẹ của mình.
- “Trần Ngọc, bọn ta đến như đã hẹn”, giọng nói của một trung niên nam tử vang lên làm cắt ngang suy nghĩ của hắn, đó chẳng phải là đội ngũ của Lâm Chính hay sao, thật không ngờ đến bọn họ lại đến sớm như vậy.