Ông trời dường như cũng đồng cảm với tâm trạng của Trần Ngọc, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên mây đen kéo đến che kín cả một vùng trời, từng cơn gió rít mang theo hơi nước lành lạnh như báo hiệu cơn giông tố sắp sửa trút xuống, những hàng quán hai bên đường cũng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn những người qua đường thì tranh thủ trở về nhà thật nhanh. Xung quanh chỉ còn mỗi Trần Ngọc vẫn thẩn thờ ở đấy, hắn dường như vẫn chưa cách nào thoát ra được sự suy tư của bản thân, Hồng Thêu chính là mối tình đầu đời của hắn, hắn vốn đã đặt rất nhiều hi vọng vào mối tình này nên khi sự hi vọng tan vỡ hắn cảm thấy như mình đang từ thiên đường bỗng nhiên rơi xuống địa ngục, không cách nào thích nghi được.
“Ào, ào….” Cơn mưa đã bắt đầu trút xuống, đường phố đã vắng bóng người qua, riêng hắn như kẻ mất hồn lê từng bước chân nặng nề trên đường đời vô định mặc cho thế gian ấm lạnh, mặc cho mưa gió bão bùng. Tâm của Trần Ngọc đã chết, gió lạnh bên ngoài không lạnh bằng tâm hắn lúc này.
“Ầm….” Một tiếng sét lớn đã kéo Trần Ngọc từ trong suy tư của chính mình trở về với thực tại, dường như trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy hắn đã nhìn thấy một vật thể gì đó từ trên bầu trời rơi xuống, có thể đó là một chú chim xấu số cũng nên. Bình thường có lẽ hắn cũng chẳng thèm để ý đến vật thể ấy vì hắn vốn sống rất khép kín, ít để ý đến những việc không liên quan đến bản thân nhưng hiện tại khi gặp phải một hoàn cảnh nghiệt ngã hắn mới thấu hiểu được rằng có ai đó quan tâm, chia sẽ thật là hạnh phúc biết bao.
Lần theo phương hướng rơi, Trần Ngọc tiến đến gần một lùm cây rậm rạp ở ven đường, trong ánh sáng lờ mờ rõ ràng hắn ta thấy có một sinh vật với bộ lông trắng muốt đang nằm bất động ở đó. Khẽ lay lay cơ thể của sinh vật bí ẩn đấy, hắn cảm nhận được vẫn còn chút hơi ấm phát ra từ cơ thể của nó, có lẽ nó vẫn còn sống.
Trần Ngọc bế con vật ấy một cách nhẹ nhàng rồi quan sát thật cẩn thận hình dáng của nó, đây rõ ràng không phải là một loài chim vậy nó làm cách nào rơi từ bầu trời xuống đây, nhưng điều này vốn cũng đâu cần phải bận tâm vấn đề quan trọng lúc này chính là sức khỏe của nó đang rất yếu nếu bỏ mặc như vậy nhất định nó sẽ chết không thể nghi ngờ.
Cái gọi là đồng mệnh tương lân, những người cùng khổ sẽ thấu hiểu lẫn nhau, so với sinh vật bé nhỏ và tội nghiệp kia hắn thật sự vẫn còn rất may mắn. Tạm thời bỏ qua nỗi thất vọng trong tình cảm hắn thầm hạ quyết tâm nhất định phải giúp đỡ nó, hắn ôm con thú nhỏ vào lòng mình để sưởi ấm và bảo vệ cho nó khỏi ướt mưa rồi chạy một mạch trở về nhà.
Vì quá vội vã mà hắn ta mang cả bộ quần áo đang ướt sủng của mình vào nhà, điều này làm cho mẹ hắn cảm thấy không hài lòng “Này, nhà mẹ vừa mới lau đấy, sao con lại mang cả khối nước vào nhà thế hả?”
“ Con xin lỗi, tý nữa con sẽ lau lại cho mẹ”, Trần Ngọc vừa vào đến phòng đã đóng sầm cửa lại và nói vọng ra.
Hắn dùng một chiếc khăn lau sạch nước trên người của con tiểu thú kia, ủ nó vào trong chiếc chăn của mình rồi thay một bộ y phục mới, sau đó hắn ta nấu một ít nước nóng và pha một ly sữa, chắc là con tiểu thú này đang rất đói, việc bổ sung năng lượng khi nó tỉnh lại là việc hết sức cần thiết.
Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, Trần Ngọc liền quay trở lại thực hiện lời hứa của mình với mẹ, mang theo dụng cụ lau nhà chẳng mấy chốc hắn ta đã làm cho ngôi nhà của mình gọn gàng trở lại.
- “Sau hôm nay con về trễ thế, lại hẹn hò với cô gái ấy à, hai đứa quen nhau cũng đã lâu rồi, khi nào thì tiến đến hôn nhân đây?”, mẹ của Trần Ngọc xem ra cũng rất vui mừng khi con trai của mình cuối cùng cũng tìm được một nửa của cuộc đời.
Câu hỏi vô tình của mẹ làm cho nổi đau của Trần Ngọc lại trở về, vì cứu giúp con thú nhỏ kia hắn đã tạm thời quên đi nhưng bây giờ nổi đau ấy lại càng nhiều thêm gấp bội. nhưng vốn là người sống nội tâm và cũng không muốn mẹ mình phải lo lắng hắn cố tỏ ra thật tự nhiên: “dạ, mọi chuyện vẫn tốt, còn chuyện hôn nhân con vẫn chưa tính đến”
- Tuổi con vốn cũng không còn nhỏ nếu như được thì nhanh chóng tiến tới như vậy mẹ mới bớt lo lắng”
- “Mẹ cứ yên tâm, khi sự nghiệp của con ổn định con nhất định sẽ mang con dâu về cho mẹ”, Trần Ngọc vừa nói vừa nhói đau trong lòng, nếu còn tiếp tục trò chuyện hắn ta sợ rằng mình sẽ không cách nào kìm nén được cảm xúc nên viện cớ có việc cần làm hắn ta nhanh chóng trở về phòng của mình.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại những giọt nước mắt của hắn đã bất chợt tuôn trào, người ta vẫn hay bảo rằng đàn ông không khóc nhưng thật ra cũng có lúc nước mắt họ rơi chỉ là không để ai thấy mà thôi. Trần Ngọc tựa lưng vào cánh cửa, ngửa mặt lên trời để ngăn cho những giọt nước mắt ngừng lăn nhưng khóe môi vẫn cứ cảm thấy vị mặn, trong lòng không ngừng dấy lên một sự chua xót “mình và cô ấy không còn bên nhau nữa, mỗi người một nơi”.
Đêm ấy hắn chẳng cách nào chợp mắt phần vì chiếc chăn của hắn hôm nay đã có người khác sử dụng, phần vì hắn cứ mãi suy nghĩ về Hồng Thêu, mối tình đầu vốn biết rất khó để thành đôi nhưng tại sao lại gieo cho hắn hi vọng rồi lại vội vàng dập tắt nó chứ.
“ Xột xoạt”, đột nhiên âm thanh từ chiếc chăn bên cạnh vang lên mặc dù rất khẽ nhưng cũng đủ để hắn có thể nghe thấy, con thú nhỏ mà hắn mang về dường như đã tỉnh lại. Khẽ hé mở đôi mắt nhỏ bé của mình, nó đảo mắt quan sát chung quanh một lượt rồi vô tình ánh mắt của nó chạm phải đôi mắt của Trần Ngọc, nó ré lên một tiếng kêu đầy hoảng sợ rồi theo quán tính nó lao ra khỏi chiếc chăn đang bao bọc mình nhưng vì kiệt sức nên nó lại ngã lăn ra trên giường.
Nhìn thấy biểu hiện của con tiểu thú không hiểu vì sao trong lòng của Trần Ngọc lại dấy lên cảm giác yêu mến và thương cảm, hắn khẽ vươn đôi bàn tay đở lấy cơ thể của nó rồi đưa lại gần mình “mày không cần sợ, tao sẽ không làm hại mày đâu, cứ yên tâm ở lại đây khi nào mày bình phục tao sẽ mang mày trở lại chổ ở của mày”.
Dường như con thú nhỏ cũng hiểu được lời nói của Trần Ngọc nên nó cũng không còn tỏ ra quá sợ hãi nửa mà thay vào đó nó lại buông một ánh mắt dò xét như đang thầm đánh giá người đối diện, bị ánh mắt này nhìn đến Trần Ngọc chợt có cảm giác giống như đang phải tham gia một buổi phỏng vấn thử việc đầy căng thẳng. Thầm trấn định lại bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vậy với một con thú bé nhỏ, “mày chắc là cũng đói rồi hay là uống một ít sửa nhé”. Trần Ngọc mang ly sữa đã pha sẵn của mình rồi dùng chiếc muỗng bón từng chút một cho nó.
- “Dù sao mày cũng cần một cái tên, mày có bộ lông trắng thế này hay tao gọi mày là Tiểu bạch nhá”.