Chủ nhật vốn là ngày nghĩ nên hắn cũng không phải đi làm, mặc dù mới chỉ là 12h trưa còn đến những 8h nữa mới đến giờ hẹn nhưng trong lòng của Trần Ngọc lại dường như có lửa đốt, hắn vốn là người không chú trọng lắm đến ngoại hình nhưng hôm nay hắn đã mất đến hơn 4h chỉ để lựa chọn cho mình một bộ trang phục ưng ý, số lượng trang phục có giới hạn của hắn vốn đều đã được thử qua một lượt nhưng không có bộ nào vừa ý của hắn cuối cùng hắn quyết định dốc hầu bao của mình nhờ Hữu Đạt tư vấn cho hắn một set quần áo thật nổi bật.
Hữu Đạt quả không hổ danh là một tay ăn chơi sành điệu, chỉ nhìn thái độ của hắn đối với nhân viên bán hàng và sự tự tin trong giao tiếp cũng như lựa chọn trang phục có thể thấy việc phối đồ vốn không làm khó được hắn, chỉ một thoáng mà hắn đã lựa chọn cho Trần Ngọc hơn 5 bộ, cả 5 bộ đều khiến Trần Ngọc rất ưng ý nhưng đáng tiếc giá cả của nó lại không hề rẽ một chút nào, chỉ một bộ trong số đó thôi đã ngốn của hắn gần cả tháng lương rồi, thật sự là cướp a, cuối cùng Trần Ngọc quyết định chọn một bộ trang phục màu xanh trông rất trẻ trung và năng động.
7h tối mọi công tác chuẩn bị đã hoàn thành, việc còn lại duy nhất chỉ là chờ đến thời điểm cuộc hẹn mà thôi, Trần Ngọc cũng muốn đến đón Hồng Thêu nhưng nàng ấy đã hẹn gặp nhau ở rạp chiếu phim nên hắn cũng chỉ đành đi thẳng đến đó, có lẽ vì quá nôn nao nên hắn đã đến nơi hẹn sớm hơn đến 20 phút, lúc này suất chiếu trước vẫn chưa kết thúc và Hồng Thêu cũng chưa đến nên việc Trần Ngọc có thể làm cũng chỉ là chờ đợi mà thôi.
Cảm giác chờ đợi chưa bao giờ thoải mái nhưng chờ đợi người mà mình thầm thương trộm nhớ thật sự cũng không quá khó chịu, đây đã là lần thứ 2 Trần Ngọc đứng chờ sự xuất hiện của Hồng Thêu nhưng so với lần đầu tiên hắn lại cảm thấy tự tin hơn trước rất nhiều.
10 phút trôi qua, suất chiếu 6h30 tối đã kết thúc, những người trong rạp chiếu phim hối hả rời khỏi còn những người muốn xem suất 8h15 đã bắt đầu xuất hiện nhưng bóng dáng của Hồng Thêu vẫn chưa thấy đâu, dù sao cũng vẫn còn 10 phút nữa mới đến thời gian nên trong lòng của Trần Ngọc vẫn cảm thấy rất bình thản.
Thời gian đang nhích dần về 8h, nếu như còn không xếp hàng mua vé có lẽ sẽ trể mất thôi, nhưng Trần Ngọc cũng không biết rốt cuộc Hồng Thêu thích xem thể loại phim nào nếu như chọn không đúng sở thích của nàng ấy có thể sẽ khiến cuộc hẹn mất vui nhưng hắn đã không phải lo lắng gì thêm vì người mà hắn trông đợi cuối cùng đã xuất hiện.
Hồng thêu trước nay đều rất xinh đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ một chút đã đủ khiến cho người khác không cách nào rời mắt. Những nam tử xung quanh không biết là vô tình hay hữu ý mà ánh mắt đều nhìn đến phía này.
- “Anh chờ em đã lâu chưa?”, Hồng Thêu nở một nụ cười thật ngọt ngào và tiến lại gần chổ của Trần Ngọc.
Hồng Thêu vốn chưa trễ hẹn mà cho dù nàng ấy có đến trễ thì chỉ cần một câu hỏi thăm của nàng ta thôi cũng có thể khiến cho trái tim của Trần Ngọc tan vỡ:
- “A..n..h cũng chỉ vừa…vừa…mới đến thôi”
- “Thật ngại quá, để anh phải đợi rồi, bây giờ mình đi mua vé xem phim thôi”
- “Uhm, thật là ngại quá nhưng mà em thích xem thể loại nào vậy?”, Trần Ngọc vừa nói vừa gãi đầu, những lúc bối rối hắn vẫn thường hay làm như vậy.
Hồng Thêu mĩm cười:
- “Em thích thể loại tình cảm lãng mạn nhưng những thể loại khác em cũng không kén chọn”
- “Được rồi, vậy anh sẽ đi mua vé, em chờ anh một chút nhé”, Trần Ngọc nhanh chóng tiến đến phòng bán vé, sau khi hỏi qua một lượt cuối cùng hắn cũng chọn được một bộ phim ưng ý, chắc chắn sẽ khiến nàng ấy hài lòng.
Bộ phim hôm nay kể về mối tình của một người đàn ông bị mất trí nhớ và một người vợ của mình, người đàn ông này vốn là một đứa trẻ mồ côi nhưng có nghị lực nên sau khi lớn lên ông ta đã tạo dựng được một cơ ngơi nho nhỏ và lấy được một người vợ xinh đẹp, yêu thương ông ta hết lòng, cuộc sống tưởng chừng như sẽ thật mỹ mãn nếu như ông ta không mắc phải một căn bệnh di truyền rất hiếm gặp, căn bệnh này khiến ông ta không cách nào nhớ được những gì diễn ra vào ngày hôm trước vì thế mỗi ngày ông ta đều viết tất cả những gì xảy ra xung quanh mình trong một quyển nhật ký. Một ngày khi ông ta bừng tĩnh giấc, theo như thói quen của mình ông ta tìm đến quyển nhật ký nhưng thật lạ lùng quyển nhật ký của ông ta đã mất đi rất nhiều trang, trong quyển nhật ký không hề nhắc gì đến những người thân xung quanh ông ta, ông ta luôn cảm nhận rằng mình dường như đã quên đi một thứ gì đó rất quan trọng, lần theo những manh mối trong quyển nhật ký ông ta đã đi suốt từ nơi này đến nơi khác chỉ mong có thể tìm lại thứ mình đã bỏ quên. Cuộc tìm kiếm tưởng chừng như vô vọng vì ông ta không cách nào nhớ được bất cứ điều gì thì một sự cố xảy ra khi vì cố gắng cứu mạng một đứa trẻ mà ông ta đã bị tai nạn giao thông, trong lúc hấp hối cuối cùng ông ta đã nhớ được những gì xảy ra trong quá khứ, vợ của ông ta là người đã xé mất những trang nhật ký ấy vì cô ấy lo cho ông ta sẽ phải đau khổ khi không còn cô ấy bên cạnh, trước lúc ra đi vĩnh viễn vì bệnh ung thư cô ấy đã xé đi tất cả những gì liên quan đến sự hiện diện của mình.
- “Bộ phim có một kết cục thật buồn”, Hồng Thêu vừa xem vừa dùng khăn tay lau nước mắt.
- “Uhm, người phụ nữ đã quá ích kỷ khi khiến cho người đàn ông ấy mãi dằn vặt về quá khứ”, Trần Ngọc tỏ ra không đồng tình với quyết định của người phụ nữ trong phim vì đối với hắn nếu đã là vợ chồng thì nhất định phải chia sẽ với nhau mọi chuyện vui sướng cũng như khổ đau, dù xuất phát từ lòng tốt nhưng hành động của người phụ nữ ấy vốn đã không suy nghĩ cho cảm nhận của người chồng.
- “Tình yêu của bọn họ thật sự khiến người khác ngưỡng mộ, hi vọng rằng sau này em cũng sẽ được như bọn họ”
- “Nhất định em sẽ tìm được một người như vậy”, Trần Ngọc vừa nói vừa quay sang nhìn về phía Hồng Thêu.
Hồng Thêu dường như cũng hiểu được ý của Trần Ngọc nên chỉ khẻ cười
- “Cũng đã không còn sớm nữa, hôm nay em thật sự rất vui, hi vọng sẽ còn cơ hội gặp lại anh”
- “Nhất định sẽ có cơ hội mà”, Trần Ngọc thật sự là muốn cầu còn không được.
- “Thôi, em về trước đây, hẹn gặp lại anh nhé”
Nhìn theo bóng dáng của Hồng Thêu dần khuất xa, trong lòng của Trần Ngọc chợt dâng lên một niềm hạnh phúc thật ngọt ngào. Mối quan hệ giữa hai người bọn họ cứ bình lặng như thế, đông qua rồi xuân lại đến, tình cảm của cả hai mặc dù không cuộn trào mãnh liệt nhưng lại rất nồng thắm, Trần Ngọc vốn đã nghĩ rằng mình thật may mắn khi có được Hồng Thêu cùng nhau đi đến cuối cuộc đời nhưng đáng tiếc mọi thứ chỉ là một mình hắn nghĩ như vậy mà thôi.
Trong tâm trí của Trần Ngọc chẳng thể nào quên được khi hắn dùng hết can đảm và dũng khí để cầu hôn Hồng Thêu, nhưng đáp lại lời cầu hôn “Em có thể lấy anh không?” của hắn lại là sự lạnh nhạt của Hồng Thêu.
“Xin lỗi anh, chúng ta tốt nhất hãy giữ mối quan hệ này, không thể tiến thêm được nữa. Gia đình em chắc chắn sẽ không chấp nhận hôn sự giữa chúng ta”
- “Nhưng tại sao vậy em?”, Trần Ngọc hoàn toàn không thể nào chấp nhận một lý do vô lý như vậy.
Hồng Thêu có chút ngập ngừng khi nhìn vào mắt của Trần Ngọc:
- “Vì anh không thể đáp ứng được yêu cầu của gia đình em và cả em nữa, thời gian qua vì thấy anh rất chân thành nên có lẽ ít nhiều em cũng có chút rung động nhưng giữa chúng ta không thể nào tiến đến hôn nhân được đâu”
- “Yêu cầu của gia đình em thế nào, anh nhất định sẽ làm được”, Trần Ngọc tuyệt đối không buông xuôi một cách dễ dàng.
- “Anh có thể cho em một cuộc sống giàu sang, có thể giúp việc kinh doanh của gia đình em phát triển hơn không? Anh quá chân thành, mà thương trường thì đầy sóng gió, tâm kế nên em nghĩ sẽ khó lắm”
Câu hỏi của Hồng Thêu làm cho Trần Ngọc cảm thấy rất sững sờ, thì ra là như thế, trong lòng của hắn chợt dâng lên một nỗi chua xót, cố kìm nén cảm xúc trong lòng để không bật khóc, Trần Ngọc cố gằn giọng:
- “Có phải vì anh không môn đăng hộ đối với gia đình em?”
Hồng Thêu không trả lời mà chỉ đáp lại một câu: “xin lỗi” sau đó liền nhanh chóng rời đi, bỏ lại một mình hắn tự mình đối diện với sự thật.
“Ha ha”, Trần Ngọc nở một nụ cười cay đắng, giễu cợt cho số phận của hắn, hắn thật sự rất muốn giữ Hồng Thêu nhưng hắn không cách nào phản bác được ý kiến của nàng ấy. Hắn đúng là thật sự rất nghèo, hắn vốn rất tin tưởng vào tương lai không xa nhất định hắn có thể gây dựng được sự nghiệp cho chính mình nhưng điều đó vốn cũng không có gì bảo đảm thì làm sao hắn có thể ép nàng ấy đánh cược cuộc đời mình cho một điều không chắc chắn được. Thứ mà cô ấy và gia đình cần là hiện tại, không phải thành quả tương lai của hắn nên đành phải chấp nhận sự thật, buông tay cô ấy mà thôi. Đúng là “trao chân tình chỉ nhận sự dối gian”, cuộc đời vốn dĩ không công bằng.