Trần Ngọc vừa bước vào nhà đã nghe tiếng phàn nàn của Kim Đức:
- “Cái tên tiểu tử lười biếng kia cuối cùng cũng chịu trở về rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đã bị thú rừng xơi tái rồi cũng nên”
- “Phụ thân à, Trần đại ca đã cố gắng lắm rồi huynh ấy đâu có lười biếng”, với lời nói của Phụ thân mình Kim Hoa vốn không cho là đúng. “Trần đại ca đã đói chưa hay là cùng ăn cơm đi”
Trần Ngọc vốn cũng không mấy khó chịu với thái độ của Kim Đức, nếu hắn ta ở trong trường hợp của Kim Đức tất nhiên cũng sẽ cảm thấy không có thiện cảm với một kẻ lạ mặt ăn nhờ ở đậu như hắn.
Những món ăn hôm nay xem ra rất phong phú ngoài món cháo trắng thường lệ đã được thay thế bằng món cháo thịt chẳng những thế còn có một ít thịt nướng thơm lừng có lẽ chính vì vậy mà tâm lý của Kim Đức cũng rất tốt cả buổi cũng không cạnh khóe gì với Trần Ngọc.
- “Này tiểu tử hôm nay xem ra rất may mắn cho ngươi, có muốn nếm thử một chút rượu hay không hả?”, Kim Đức vừa nói vừa mang ra một bình rượu nhỏ xem ra đã cất giữ rất lâu rồi.
Trần Ngọc mặc dù cũng không hiểu biết nhiều về rượu, bình thường hắn ta cũng chỉ nín thở mà tu cạn chén chứ thật tâm hắn ta chẳng yêu thích gì mấy với thói quen uống rượu nhưng từ khi tình cảm của hắn gặp biến cố người có thể thấu hiểu hắn nhất chính là rượu, nên những lúc rãnh rổi hắn ta lại mượn rượu giải sầu. Đến đây đã một thời gian rồi nhưng do có quá nhiều việc hắn ta phải xác minh phần vì hắn cũng chẳng có thu nhập gì sao có thể yêu cầu Kim Hoa mua cho mình rượu được nên hắn cũng đã quên đi nhưng cái mùi rượu nồng nàn ấy lại bất chợt làm cho hắn thèm cảm giác được say.
- “Phụ thân à, sức khỏe của Phụ thân dạo này không được tốt, rượu này Phụ thân không nên uống thì hơn”, Kim Hoa nhanh chóng tước đoạt mất bình rượu trên tay của Kim Đức cũng dập tắt luôn ý định được say của Trần Ngọc.
- “Con gái à, tâm trạng của ta đang rất tốt hay là cho ta uống một ít có được không ta hứa là ta nhất định sẽ không uống quá nhiều đâu”, Kim Đức làm ra một biểu cảm tội nghiệp thật sự suýt nữa đã làm Trần Ngọc bật cười rất may mắn là hắn ta kịp thời kiềm chế.
Kim Hoa xem ra cũng có chút xiêu lòng, phụ nữ là thế đấy rất yếu lòng nhưng cũng có lúc lòng dạ sắt đá thật sự là khiến cho người khác không cách nào hiểu thấu
- “Được rồi nhưng Phụ thân phải hứa là chỉ uống ít thôi đấy”, Kim Hoa đặt bình rượu lại ở trước mặt của Kim Đức rồi quay sang Trần Ngọc:
- “Trần đại ca cũng uống ít thôi nhé”
- “E hèm”, Trần Ngọc làm ra một biểu tình bất đắc dĩ hắn ta cũng chẳng biết phải trả lời thế nào với Kim Hoa nữa.
- “Lẹ lên tiểu tử nhà ngươi còn chần chừ gì nữa, lại đây cạn với ta một chén”
Trần Ngọc cũng rất bất ngờ với sự nhiệt tình của Kim Đức, không phải bình thường ông ta vẫn hay tỏ ra khó chịu với hắn sao, bây giờ lại tỏ ra rất nhiệt tình nhưng xem ra ông ta cũng không có ác ý gì nên Trần Ngọc cũng không cần phải đề phòng, hôm nay có rượu hôm nay say đây không phải là câu mà người ta vẫn thường nói hay sao.
Không biết có phải vì đã lâu rồi chưa uống hay không hay tại vì rượu ở đây mạnh hơn hẵn ở nơi hắn sống mà chỉ một chén rượu đã làm cho Trần Ngọc cảm thấy say khướt, mọi việc sau đấy hắn ta dường như chẳng còn nhớ gì cả chỉ loáng thoáng nghe được tiếng cười chế giễu của Kim Đức.
Người ta vẫn hay bảo rằng nhất túy giải thiên sầu, chỉ cần say thì sẽ quên hết được mọi chuyện buồn nhưng nó có thật sự thần kỳ như vậy hay chỉ làm người ta càng nhớ thêm mà thôi. Trong cơn say Trần Ngọc lại nhớ về những ngày tháng khi hắn ta vẫn còn ở địa cầu.
Sau lần tỏ tình không biết là thành công hay thất bại đó, Trần Ngọc cứ mãi nôn nao không sao bình thản được, theo như lời của người bạn thân nhất của mình Hữu Đạt thì hắn đã thành công một nữa, phải tiếp tục tranh thủ tấn công nếu muốn có đươc trái tim của Hồng Thêu. Hắn vốn cũng chẳng biết điều đó có đúng là sự thật hay không nhưng chỉ cần Hồng Thêu chưa nói ra lời từ chối hắn nhất quyết sẽ không bỏ cuộc.
Mỗi ngày khi đi qua khung cửa sổ quen thuộc kia ánh mắt của hắn không biết là vô tình hay cố ý mà cứ mãi chẳng thể rời đi, Hồng Thêu lúc trước vốn cũng chẳng bao giờ chú ý đến hắn nhưng sau cuộc hẹn ấy rõ ràng thái độ của cô ấy đã đổi khác, dường như cô ấy đã dần quan tâm đến Trần Ngọc hơn, khi ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau, nàng ấy ngay lập tức quay sang hướng khác một cách e thẹn những lúc ấy trái tim của Trần Ngọc dường như muốn vỡ tan trong hạnh phúc.
Một việc dù khó khăn đến đâu nhưng nếu như đã có thể làm được một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, Trần Ngọc sau một thời gian do dự lại tiếp tục gởi cho Hồng Thêu một lá thư, không còn quá vụng về trong câu văn của mình bức thư tình thứ hai này của Hắn đã trau chuốt hơn hẳn, nội dung của bức thư nói lên sự ngưỡng mộ của hắn dành cho Hồng Thêu và mong muốn sẽ lại có một cơ hội để hai người được trò chuyện để tìm hiểu nhau nhiều hơn. Ông trời dường như không phụ người có lòng, Trần Ngọc cuối cùng đã nhận được bức thư trả lời đầu tiên từ Hồng Thêu, trong thư cũng chỉ có một dòng chử rất đơn giản mà thôi: “8h tối ngày chủ nhật tại rạp chiếu phim Thời đại”.
Tâm trạng của Trần Ngọc bổng chốc muốn nổ tung, suốt bao nhiêu năm tháng qua hắn luôn chờ đợi giây phút này, hắn nhất định sẽ trân trọng cơ hội này tuyệt đối sẽ không để nó trôi qua lãng phí.