Vận Mệnh Đen Tối - Phạm Khôn

Chương 5: Gặp lại kẻ thù




Bảy năm ở nước ngoài, biết bao nhiêu khó khăn trắc trở từng gặp qua đã biến anh thành một người đàn ông mạnh mẽ. Để tồn tại, anh đã học được cách nhẫn nhịn và che giấu dã tâm của mình, thế nhưng anh vẫn không thể dung thứ được những hành động

xấu xa của mẹ kế Chu Á Bình.

Lần này về nước chính là để anh đòi lại món nợ năm xưa. Ngoài bố của anh là Phạm Hồng Sinh thì mẹ kế Chu Á Bình chính là con nợ lớn nhất của anh. Nợ chồng thêm nợ, bây giờ xem ra món nợ mà Chu Á

Bình phải trả còn nhiều gấp mấy lần Phạm Hồng Sinh.

Phạm Khôn liền muốn đi tìm Chu Á Bình, Lý Hiểu

Lan liền kêu lên: “Này, anh làm gì vậy?”

Phạm Khôn chợt cảm thấy thông suốt. Thiện có thiện báo, ác giả ác báo, không phải nhân quả không tồn tại, chẳng qua chỉ là chưa đúng thời điểm.

Không vội, anh vẫn còn nhiều thời gian để chơi đùa với bà ta!

Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one">https://truyen.one/">truyen.one

Phạm Khôn điều chỉnh lại nhịp thở của mình, sau đó mới quay sang hỏi Lý Hiểu Lan: “Phải rồi, cô có

biết bà ngoại của tôi đang nằm ở viện dưỡng lão nào

không?”

Lý Hiểu Lan cười lạnh đáp: “Hừ, nghe đâu là đang nằm trong một viện dưỡng lão của mấy lão nông dân ở ngoại ô thành phố. Cũng tồi tàn, nhưng chỉ phí thì rẻ bèo”.

“Chính xác là ở đâu?”

“Lên phường mà hỏi, cán bộ trong đó chắc là biết”

Phạm Khôn gật đầu: “Cảm ơn cô, chuyện của chúng ta khi tôi về sẽ nói sau, bây giờ tôi phải đi thăm bà ngoại”.

“Tôi nói cho anh biết, nếu trong hai ngày nay chúng ta không làm chuyện vợ chồng, thì phải chờ

đến tháng sau”.

Phạm Khôn vốn chẳng mặn mà gì chuyện vợ chồng với Lý Hiểu Lan, mà cho dù đã là vợ chồng hợp pháp, thì muốn làm chuyện đó cũng phải chờ đến sau khi cử hành hôn lễ mới đúng chứ?

Phạm Khôn nghe Lý Hiểu Lan nói thì chỉ cười nhẹ: “Không vội, không phải hôn lễ của chúng ta còn chưa

được cử hành hay sao? Ngày tháng còn dài”.

“Hôn lễ sẽ cử hành ngay sau khi bố của tôi xuất viện, nhưng anh đừng nói những chuyện viển vông

như ngày tháng còn dài gì đó nữa đi”.

“Tại sao?”

“Anh thấy tình cảm của chúng ta sâu đậm lắm hay

sao?”

Phạm Khôn chớp mắt nhìn Lý Hiểu Lan, chưa hiểu

ý của cô ta cho lắm.

“Phạm Tiện, cả tôi và anh đều biết rõ, việc chúng ta ở bên nhau thực chất chỉ là một loại giao dịch. Lý do mà tôi hối thúc anh chỉ là vì tôi muốn mang thai đứa con của anh, để tôi có thể sớm trả hết món nợ cho Phương Nhã Đan. Chỉ cần tôi mang thai rồi thì cả đời này anh cũng đừng hòng chạm vào tôi!”

“Ý của cô là, nếu như làm một lần mà cô mang thai rồi, thì tức là cả đời này chúng ta chỉ làm một lần mà thôi?”

Lý Hiểu Lan bực mình nói: “Lúc trước đi học không thấy anh có cái năng lực hiểu biết này, chẳng lẽ anh ra nước ngoài thực chất là để du học chứ không phải đi

xuất khẩu lao đông!”

Mợ nó chứ, tiên trách kỷ hậu trách nhân, Lý Hiểu Lan lớn lên xinh đẹp như vậy mà lại quá hồ đồ, có mắt như mù, không biết phân biệt đâu là bùn, đâu là vàng, còn biết trách aï?

Phạm Khôn hận không thể đổi sáu trăm ngàn đó

thành tiền xu, sau đó dùng từng xu một mà đánh lên

mặt của Lý Hiểu Lan.

Lý Hiểu Lan này có thể vì tiền mà làm tất cả mọi thứ, chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn. Dù cho có dùng tiền đánh sưng mặt cô ta thì có lẽ cô ta cũng chỉ biết

câm như hến?

“Lý Hiểu Lan, tôi nhớ thành tích môn toán của cô lúc còn đi học rất tốt, sao bây giờ lại tính toán tệ như vậy?”

“Anh muốn nói gì?”

“Sáu trăm ngàn đổi lấy một lần, bây giờ các nữ minh tỉnh hạng nhất, hạng hai có lẽ cũng chỉ đạt đến giá này”.

Lý Hiểu Lan tức giận nói: “Nói kiểu gì đó, anh muốn giở thói bỉ ổi đúng không? Sớm biết như vậy, lúc nãy cứ để cho Lưu Vân Khôn đánh anh tàn phế”.

“Nói như vậy tức là đám người Lưu Vân Khôn do

cô gọi đến?” “Đúng vậy thì đã sao?”

Đám người Lưu Vân Khôn thật ra là tự tìm tìm đến, nhưng Lý Hiểu Lan vừa bị Phạm Khôn chọc giận, không những không thèm giải thích mà còn tự khẳng

định chính cô là người đã gọi bọn chúng đến.

Phạm Khôn chẳng nói chẳng rằng, quay người

bước đi, hướng về phía một cửa hàng bên đường

đang trang trí lại, muốn tìm người để hỏi đường lên phường.

“Phạm Tiện, cho tôi số điện thoại của anh”. “Đi hỏi Phương Nhã Đan đi”. “Hứt”

Lý Hiểu Lan lườm Phạm Khôn một cái rồi lấy điện thoại di động ra, nhưng thay vì gọi cho Phương Nhã

Đan, cô lại bấm số của Lưu Vân Khôn.

“Lưu Vân Khôn, khi nãy lúc ở trước bệnh viện, những gì anh nói là thật chứ?”

“Cái gì?”

“Anh nói từ nay về sau, cứ gặp Phạm Tiện lần nào là đánh lần đó?”

“Ha ha, sao vậy, Lý đại mỹ nhân đau lòng rồi sao?”

“Tôi chỉ muốn nói với anh, lần sau có đánh anh ta

thì đánh chết luôn là tốt nhất!”

“Cũng được, nhưng mà tôi nói cô này Hiểu Lan,

hình như chúng ta cũng có hi vọng nhỉ?”

“Làm sao anh vẫn còn sống được trên đời vậy, không biết là không được đùa giỡn vợ của bạn hay

sao?”

“Không phải chứ, cô thật sự đã trở thành vợ của

Phạm Tiện rồi sao? Mà nói cho đúng nhé, Phạm Tiện

đó cũng không phải là bạn của tôi”.

“Tôi đang nói đến Trương Quốc Đống!”

“À, tôi hiểu rồi, cô và Phạm Tiện ở bên nhau chỉ là tạm thời thôi đúng không? Chết tiệt thật, tôi không hiểu tại sao Phương Nhã Đan lại nghĩ ra trò bẩn thỉu như vậy để hại người? Cô ta…”

“Không nói nữa, tôi còn đang có việc gấp, tôi cúp máy đây!” nói xong, Lý Hiểu Lan bắt một chiếc taxi rồi rời đi.

Cô không thật sự muốn Lưu Vân Khôn đánh Phạm Khôn đến mức tàn phế, cô chỉ muốn dạy cho Phạm Khôn một bài học. Đợi đến khi Phạm Khôn đó quay lại cầu xin cô, thì cô liền chiếm được quyền chủ động.

Nhưng Lý Hiểu Lan không hề biết rằng, những gì mà cô vừa nói đã khiến cho Phạm Khôn hết sức thất

vọng về cô.

Đương nhiên Phạm Khôn cũng hiểu rõ, lý do mà Lý Hiểu Lan lại tỏ thái độ như vậy đối với anh là vì Trương Quốc Đống. Thế nên chuyện lần này anh sẽ ghi nhớ

kĩ, mọi chuyện đổ hết lên đầu của Trương Quốc Đống.

Phạm Khôn đi đến trước cửa hàng đang trang trí lại, lúc chuẩn bị hỏi thăm một người công nhân thì lại nhìn thấy một người khác trông như chủ cửa hàng

đang đứng chỉ tay năm ngón, chỉ đạo công nhân làm

việc. Khi Phạm Khôn vừa bước vào cửa hàng thì chủ

cửa hàng cũng vừa quay đầu lại.

Con mẹ nó, đi khắp nơi tìm không gặp, cuối cùng lại có thể tình cờ gặp được ở đây. Chủ của cửa hàng này chính là Sở Chiêu Nam, tên “cò bẩn” năm xưa.

“Ông chủ Sở, xin chào”.

Sở Chiêu Nam là một thằng già béo ú, khoảng ngoài năm mươi tuổi, đầu tóc chải chuốt bóng lưỡng,

khắp người sực nức mùi nước hoa.

Bảy năm không gặp, hắn ta vẫn như ngày nào, nhìn thấy mấy bé gái thì mặt mày hớn hở, nhìn thấy

đàn ông thì ra vẻ chán ghét. “Có chuyện gì không?”

Sở Chiêu Nam nhìn về phía Phạm Khôn, thấy anh mặc quần áo rẻ tiền bán ngoài lề đường, người ngợm bẩn thỉu, gương mặt có chút sưng đỏ như vừa bị đánh, sắc mặt lại u ám, nghĩ rằng anh không phải đến xin ăn thì cũng là đến xin một công việc lao động tay chân. Nói không chừng còn muốn đến đây tìm một công việc bán thời gian.

Chỉ là hắn không hiểu, tại sao cái tên nghèo kiết xác Phạm Khôn này lại biết hắn ta họ Sở và là chủ của

cửa hàng này chứ?

Phạm Khôn mỉm cười hỏi: “Ông vẫn còn làm môi giới chứ hả?”

“Tất nhiên, xuất ngoại đi du học, nghiên cứu, du lịch, xuất khẩu lao động, làm giấy di dân. Cậu muốn làm gì?”

“Ông không nhận ra tôi sao? Tôi là Phạm Khôn, bảy năm trước chính ông đã sắp xếp cho tôi đi xuất

khẩu lao động”.

Sở Chiêu Nam để cho người chủ thầu tiếp tục chỉ đạo công nhân làm việc, bản thân thì nhìn kĩ lại Phạm Khôn một lần nữa: “Mỗi năm tôi sắp xếp cho cả trăm người đi xuất khẩu lao động, làm sao có thể nhớ hết? Người ta đi ra nước ngoài đều kiếm được một khoản

tiền lớn mang về, nhìn cậu thế này…

Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one">https://truyen.one/">truyen.one

“Bởi vì người khác đều được sắp xếp ra nước ngoài để làm việc, còn tôi năm đó được sắp xếp đến đất nước S, khắp nơi đều là bụi tàn pháo lửa, tôi có thể giữ được cái mạng này để trở về cũng coi như là ông trời có mắt rồi”.

Sở Chiêu Nam sửng sốt, mặc dù hắn ta không nhận ra Phạm Khôn, nhưng hắn ta vẫn còn nhớ mãi chuyện đó, người yêu cầu hắn làm chuyện đó chính là

Chu Á Bình, vợ của chủ tịch tập đoàn Phạm Thị.

Hắn ta trở nên cảnh giác hơn, Phạm Khôn này rất

có thể là đến tìm hắn gây sự, nhưng nhìn bộ dạng của Phạm Khôn lúc này, hắn ta lại cảm thấy chẳng có gì phải lo nữa.

Sở Chiêu Nam trừng mắt nói: “Cậu muốn làm gì?”