"Anh muốn ăn cũng chả bao giờ ăn được đâu".
Lý Thần lạnh lùng đáp lại.
Ánh mắt Hà Chí Thành sa sầm xuống, anh ta giễu cợt: "Họ Lý, đừng tự đắc, trước đây tao chịu thua lỗ thật đấy nhưng chuyện đấy thì liên quan gì đến mày?"
"Là Tô Đông Thăng và kẻ phía sau ông ta thắng.
Mày giỏi lắm thì cũng chỉ là một con chó ở bên cạnh bọn họ thôi! Đừng ở trước mặt tao mà chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng!"
"Vậy thì chúng ta hãy chờ xem, lần này ai là người cười cuối cùng?"
Lý Thần lắc lắc túi hồ sơ trong tay, nhàn nhạt nói.
Cười nhạo một cái, Hà Chí Thành khinh thường nói: "Mày không có tư cách để nói những lời như vậy với tao, đừng quên, mày chỉ là loại ăn bám thôi, nhà họ Tô có thể đuổi mày đi bất cứ lúc nào".
Lý Thần nhìn Hà Chí Thành, muốn nói với anh ta rằng trong số tám trăm triệu anh đầu tư vào công ty bất động sản kia, thì có sáu trăm triệu là được Hà Chí Thành dâng đến bằng cả hai tay.
"Nhà họ Tô có đuổi tôi đi hay không thì không biết, nhưng lần này, e rằng tính toán của nhà họ Hà các người thất bại rồi".
Lý Thần nói xong, liền trực tiếp đến chỗ nhân viên trình thông tin.
"Cho tôi thông tin đăng ký của công ty anh".
Nhân viên đăng ký tỉ mỉ xem xét thông tin của Lý Thần, không ngẩng đầu lên, anh ta đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy thông tin mà Lý Thần gửi đến.
"Công ty TNHH phát triển bất động sản Thần Thanh có vốn đăng ký là 1,3 tỷ?"
Câu nói này khiến tất cả mọi người trong phòng đều phải nhìn sang.
Đặc biệt là Hà Chí Thành, người chưa ra khỏi cửa đã nắm chặt tay vì ghen tị và sốc.
Bất động sản Thần Thanh!
Nghe cái tên này, liền biết đó là công ty của Lý Thần và Tô Vãn Thanh.
Hơn nữa, với số vốn đăng ký 1,3 tỷ tệ, ngay cả Hà Chí Thành, người xuất thân từ gia tộc hàng đầu trong tỉnh, cũng cảm thấy choáng váng.
Từ trước đến nay, thực sự không phải ai cũng có thể bỏ ra được nhiều tiền như vậy.
Ngay cả đối với hà nhọ Hà, sau lần thua lỗ vừa rồi cũng phải cố gom góp lắm mới đủ.
Không nghĩ cũng biết, trong này phải có một tỷ mà anh ta bị thua lỗ kia.
Đố kỵ và tủi nhục đan xen vào nhau như một con rắn độc gặm nhấm trái tim của Hà Chí Thành.
Ngay sau đó, anh ta nghe thấy đoạn đối thoại sau đây.
"Người chịu trách nghiệm pháp lý của công ty là Tô Vãn Thanh, cổ đông khác là Lý Thần.
Anh là Lý Thần?"
"Vâng, đây là chứng minh thư của tôi, cũng như văn bản ủy quyền của cô Tô Vãn Thanh".
"Được rồi, thông tin của hai cổ đông đã đủ rồi.
Đây là số đấu thầu của anh.
Trước khi cuộc đấu thầu bắt đầu, hãy chuyển khoản đặt cọc không dưới năm mươi triệu vào tài khoản được chỉ định, tư cách đấu thầu của anh sẽ có hiệu lực".
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn".
Sau khi hoàn thành các thủ tục, Lý Thần bước ra bên ngoài.
Hà Chí Thành ngăn trước mặt anh, hai mắt đỏ ngầu: "Con chó già Tô Đông Thăng đưa cho mày và Tô Vãn Thanh 1,3 tỷ tệ!?"
Tô Đông Thăng và tập đoàn Tô Thị không nắm giữ bất kỳ cổ phần nào trong công ty bất động sản!
Trên thực tế, Hà Chí Thành có thể hiểu được nếu Tô Đông Thăng đưa hết cổ phần cho Tô Vãn Thanh, nhưng Lý Thần lại sở hữu 50% cổ phần, điều này khiến Hà Chí Thành không thể chịu nổi.
Theo quan điểm anh ta, Lý Thần rõ ràng là kẻ trục lợi.
"Tôi cũng rất ngạc nhiên khi nhà họ Tô lại cho tôi nhiều cổ phần và quyền lợi như vậy".
Lý Thần nhún vai nhìn Hà Chí Thành, người đang run lên vì ghen tị và sốc, cười nói: "Tuy nhiên, sử dụng tiền của nhà họ Hà các người để thành lập công ty rồi chia cổ phần cho tôi, vì mối quan hệ của tôi và Vãn Thanh, làm anh không vui à? Không vui thì cắn tôi đi này".
"Tao giết chết cụ mày!"
Hà Chí Thành lập tức bùng nổ và lao thẳng vào Lý Thần!
Đối mặt với Hà Chí Thành, người đang chuẩn bị lao vào như một con chó điên, Lý Thần lại đứng yên tại chỗ.
Anh còn mỉm cười nhìn anh ta, như thể mong đợi anh ta mất hết lý trí vậy..