Lý Thần ngạo nghễ nói: "Chú Tô, thời đại này là thời đại sóng to gió lớn, thời gian gấp gáp, chúng ta không thể bước từng bước được.
Muốn làm, chúng ta phải tranh thủ cơ hội để một bước lên trời”.
"Được rồi chú tin cháu!"
Nếu Tô Đông Thăng là người thiếu quyết đoán thì sao có thể gây dựng công việc kinh doanh hiện tại của gia đình mình từ con số không được.
"Miếng đất này cho dù nắm trong tay mười năm, chỉ cần điều cháu nói trở thành sự thật thì cũng đáng giá".
Lý Thần thầm nói trong lòng không cần mười năm, nếu anh nhớ không nhầm, doanh nhân Hồng Kông đã bước đầu tiếp xúc với lãnh đạo Văn phòng xúc tiến đầu tư tỉnh rồi.
Một khi họ xác định dự án sân chơi ở bờ Nam sông Nam Lâm theo trí nhớ của anh.
Đó là khoản đầu tư ba tỷ tệ, dự án đầu tư lớn nhất tại tỉnh trong năm nay.
Ngay sau khi dự án này được triển khai, chi phí mua quyền khai phá sẽ được hoàn lại!
"Lý Thần, sau này cháu sẽ chịu trách nhiệm về toàn bộ cuộc đấu giá.
Chú sẽ sắp xếp cho người đi đăng ký công ty bất động sản".
Sau khi hoàn thành kế hoạch, Tô Đông Thăng liền trưng cầu ý kiến của Lý Thần.
Lý Thần gật đầu: "Nên tiến hành sớm.
Hiện tại đã quyết định, vậy tất nhiên chúng ta nên lập tức bắt đầu đi thôi".
Cho dù là Lý Thần hay Tô Đông Thăng, họ đều là những người kiên quyết và không thích dông dài, quá trình đăng ký thành lập công ty bắt đầu ngay lập tức.
Mà Lý Thần cũng đưa số vốn đăng ký tám trăm triệu nhân dân tệ mà anh đã hứa vào tài khoản xác minh vốn của Cục Công thương.
Ban đầu, anh có trong tay hơn 4,5 tỷ.
Số vốn đăng ký của Thần Thanh là một tỷ, một phần số tiền đó đã được Lý Thần sử dụng để đầu tư, vì vậy hiện tại tạm thời không có kế hoạch rút ra.
Sau đó bỏ tám trăm triệu vào công ty bất động sản.
Vẫn còn 2,7 tỷ trong tài khoản của Lý Thần.
“Tiền đi nhanh thật đấy”, Tô Vãn Thanh nhìn số dư trên tài khoản của Lý Thần, cảm thấy xót xa.
"Tiền đi không phải tiền mất, chỉ đổi phương thức để ở bên mình mà thôi".
Lý Thần nghĩ đến những câu chuyện cười lưu truyền trên Internet ở hậu thế, cười nói.
“Nhưng nhìn số lượng ít cảm thấy không an toàn”, Tô Vãn Thanh nói.
"Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ quay trở lại theo cấp số nhân".
Lý Thần rất tự tin.
Chỉ cần anh muốn kiếm, một tỷ tầm thường cũng chả phải việc gì khó khăn.
Công ty tư nhân Thần Thanh được thành lập với một tỷ nhân dân tệ, hiện có thêm công ty bất động sản được thành lập với tám trăm triệu nhân dân tệ.
Trong tương lai, lợi nhuận thu về sẽ gấp hàng nghìn, thậm chí hàng vạn lần, trên đời này còn điều gì dễ dàng hơn thế này?
...!
Nhà họ Hà ở tỉnh.
Hà Thế Vinh, người vừa bị đá khỏi vị trí gia chủ, mặc một bộ đồ thời Đường nhẹ nhàng, đang cúi xuống tưới hoa trong vườn hoa.
Ông ta đã ngoài năm mươi tuổi, theo lý mà nói, ông ta đang ở thời kỳ đỉnh cao, ít nhất là còn lâu mới tới lúc ông ta mặc bộ đồ Đường nhẹ nhàng mà những người ông bà già sử dụng để tập Thái Cực Quyền.
Nhưng Hà Thế Vinh trông rất mãn nguyện.
Không phải ngày đêm tính toán, lửa giận sôi trào nữa.
Còn Hà Chí Thành, người đang đứng ở cửa vườn hoa, vẻ mặt ảm đạm, đôi mắt anh ta thỉnh thoảng lóe lên, tất cả đều là sự bất mãn.
"Bố, bố cứ vậy mà về hưu sao?"
Hà Chí Thành nói một cách không cam tâm.
"Chú hai của con từ lâu đã muốn ngồi vào vị trí của bố, hơn nữa bố đã ngồi hơn mười năm rồi, để chú ấy ngồi vào vị trí đó cũng không sao đâu".
Hà Thế Vinh cẩn thận ngắm nhìn một cây phong lan trước mặt, thấy bên cạnh cây lan có vài đám cỏ dại tươi tốt, ông ta đưa tay về phía Hà Chí Thành nói: "Lấy cái xẻng".
Hà Chí Thành cầm chiếc xẻng nhỏ đưa vào tay Hà Thế Vinh, nhìn ông ta làm cỏ hoa lan vô cùng chăm chú, không khỏi nói: "Bố, sao bố có thể nhàn nhã như vậy chứ, hàng ngày đều chỉ chăm chăm săn sóc mấy cây hoa cỏ này thế?"
Sau khi dọn cỏ xong, Hà Thế Vinh đặt xẻng xuống, nhìn Hà Chí Thành một cách bình tĩnh, đứng dậy nhặt khăn tay lên lau tay.
"Khi nào thì tính khí của con mới điềm tĩnh lại nhỉ? Nôn nóng thế sao có thể là con trai Hà Thế Vinh bố chứ?"
“Con không cam tâm!”, Hà Chí Thành bực bội..