Vận May Đổi Đời

Chương 56: 56: Không Làm Nên Công Trạng Gì






Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thán.

Những năm gần đây, người có thể mua được Bentley không phải là không có, nhưng chắc chắn là đều là hàng hiếm, người nào người nấy đều là nhân vật tầm cỡ.

Khi bọn họ muốn mua xe rất ít khi đích thân xuất hiện, đều là căn dặn người khác làm thay.

Vì vậy, cửa hàng 4S này từ khi mở cửa cho đến nay, đây là chiếc xe đầu tiên thật sự được bán ra.

Nhân viên bán hàng sẽ được nhận tiền hoa hồng, mà đơn hàng này của Tiền Tú Tú có thể kiếm được ít nhất mười nghìn đến hai mươi nghìn tệ.

Trong thời đại này, mười nghìn đến hai mươi nghìn là thu nhập của một người bình thường trong một năm.

Tất cả những nhân viên bán hàng khác đều nhìn Tiền Tú Tú bằng ánh mắt đầy ghen tị.


Bản thân cô ấy cũng vui mừng khôn xiết, không ngừng cảm tạ ông trời.

Người duy nhất tái mét mặt mũi là nữ nhân viên bán hàng vừa buông lời chế giễu lúc nãy.

“Sao thế, vẫn chưa nuốt khăn đi à?”
Lý Thần sau khi đã ký xong hợp đồng lạnh lùng nói.

Khuôn mặt nữ nhân viên đó trắng bệch ra, mặc dù rất ấm ức cay cú, nhưng cô ta cũng hiểu được rằng người có thể mua được một chiếc Bentley chắc chắn không phải là người mà bản thân có thể khiêu khích.

Giờ phút này, cô ta hiểu được rằng mình tiêu tùng rồi.

“Thưa anh, tôi, tôi sai rồi…”, nữ nhân viên bán hàng khóc thút thít nói.

“Lời cô tự nói ra mà cô quên rồi à?”, Lý Thần lạnh lùng nói.

Bởi vì Lý Thần mua xe không bao gồm các phụ kiện kèm theo, vì vậy đã trực tiếp lấy xe có sẵn, thủ tục đương nhiên rất nhanh.

Những năm này, ngành công nghiệp ô tô không lằng nhằng như sau này, các gói bảo hiểm vẫn chưa mọc lên, vì vậy, Lý Thần có thể trực tiếp lái xe đến thẳng văn phòng quản lý phương tiện để lấy biển số xe ngay sau khi lấy được chìa khóa.

Nhận lấy chìa khóa xe từ trong tay Tiền Tú Tú, Lý Thần với tay mở cửa, ngồi vào bên trong, lúc này, nữ nhân viên bán hàng kia mới run rẩy cầm khăn nhét vào miệng từng chút một.

Đèn xe bật sáng, anh từ từ lái xe ra khỏi gian hàng, sau đó đi ra khỏi cửa hàng 4S.

Từ đầu đến cuối, Lý Thần hoàn toàn không quan tâm đến việc nữ nhân viên bán hàng đó có nuốt khăn hay không.


Lái một chiếc xe trị giá sáu, bảy triệu, phi như bay trên đường lớn, khoảnh khắc này chỉ có thể dùng một từ để miêu tả, đó là “đã”!
Loại xe sang trọng như thế này không phải là loại xe mà người bình thường ở thời đại này có thể nhận diện được, nhưng hào quang toát ra từ nó, nhìn thoáng qua cũng biết là giá trị không hề rẻ.

Ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào anh, nhưng Lý Thần không có cảm giác gì cả, được ngồi trong chiếc xe mơ ước của mình, cảm giác thỏa mãn đó khiến anh vô cùng vui vẻ.

“Oa, chiếc xe này thật khác biệt, còn xịn hơn cả chiếc BMW của tôi nữa”, Tô Vãn Thanh ngồi ở ghế phụ, phấn khích nói.

“Thích không? Tôi cũng mua cho cậu một cái nhé”, Lý Thần cười nói.

Anh thật sự không quan tâm đến mấy đồng lẻ này.

Mà hơn nữa, tiền kiếm ra là để tiêu mà.

Tô Vãn Thanh lại lắc đầu, nói: “Thôi, kiểu xe này thích hợp cho đàn ông con trai như cậu lái thôi, tôi vẫn thích chiếc BMW của mình hơn, vừa nhẹ vừa tiện, hơn nữa, tôi muốn mua bằng tiền mình tự kiếm được”.

“Tham vọng không nhỏ nhỉ, nếu muốn kiếm tiền thì từ chức đi, đi theo tôi”, Lý Thần nói.


“Được”, Tô Vãn Thanh lập tức đồng ý.

“Công việc ở ICBC khó khăn lắm mới có được, cậu dễ dàng từ bỏ như vậy sao?”, lần này đến lượt Lý Thần kinh ngạc.

“Tôi vốn dĩ là muốn rèn luyện khả năng của mình, bây giờ thấy làm việc ở đó học kiến thức mới không nhanh bằng ở bên cạnh cậu, nhưng mà cậu phải trả lương cho tôi đấy nhé”, Tô Vãn Thanh cười đùa nói.

“Được thôi”, Lý Thần cười nhẹ: “Tạm thời làm thư ký của tôi, sau này đợi tôi tự mình mở được công ty, dựa theo năng lực của cậu sẽ sắp xếp cho cậu một chức vụ thích hợp”.

“Cậu muốn mở công ty à?”, Tô Vãn Thanh ngạc nhiên nói.

Lý Thần gật đầu, nói: “Đơn phương độc mã thì làm sao làm nên chuyện lớn được, tôi đã có kế hoạch từ lâu rồi, bây giờ chúng ta đi tìm một người, anh ấy sẽ là cánh tay đắc lực của tôi”.

Tô Vãn Thanh không nói nên lời, trong khoảng thời gian ngắn như vậy tự mình kiếm được bốn tỷ, thật sự nếu đây không được coi là chuyện lớn thì phải có thành tích như thế nào mới được tính nữa..