Vận May Đổi Đời

Chương 542: Hàm ý khiêu khích rõ ràng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Vãn Thanh siết chặt nắm đấm, vẫn không nói gì, chỉ nhìn A Long bằng ánh mắt đanh thép.   

Cô biết, một cô gái yếu đuối mà đối diện với hai tên sát thủ thì căn bản không tồn tại cái gọi là năng lực đề kháng. Giờ cách làm lý trí nhất chính là điềm tĩnh, không được làm loạn.   

“Cô không hề gào thét, thật thông minh. Bởi vì tôi không được kiên nhẫn cho lắm”.   

Advertisement

“Mặc dù cô rất xinh đẹp, nhưng thật đáng tiếc, có người đã nhìn trúng cô rồi”.   

A Long vừa nói vừa lắc đầu tiếc nuối rồi sau đó đập một đập đánh ngất Tô Vãn Thanh.   

Advertisement

Tô Vãn Thanh mềm nhũn người ngã xuống, người phụ nữ kia vội vàng bước tới đỡ cô.   

“Đi thôi!"  

A Long trầm giọng, đang định đánh ngất luôn Mạnh Thái Hạ nhưng cô gái này đã phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa.   

A Long tái mắt,  

Bên dưới lầu, tiếng thét đã truyền tới tai Lưu Quân khiến anh ta nhảy lên nhanh như điện xẹt.  

Lưu Quân giống như một hình nhân biết thành rồng với đôi mắt sắc lẹm và lao về phía trung tâm SPA  

Trong trung tâm SPA, không ai có thể ngăn được Lưu Quân.  

Gần như chỉ trong vài nhịp thở, Lưu Quân đã lao lên tầng hai theo hướng phát ra tiếng hét.  

Cũng không quan tâm đến sự ngạc nhiên và tức giận mà nhiều khách nữ và nhân viên nữ thể hiện ra khi nhìn thấy anh ta, Lưu Quân lao đến cửa văn phòng đã được khóa kín.  

Ngay khi đẩy cửa ra, Lưu Quân vừa nhấc chân chạy đến chỗ cửa sổ rộng mở thì nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt mà anh ta không hề quen biết nằm trên mặt đất.  

Nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc Lưu Quân bắt gặp một người phụ nữ đang bế Tô Vãn Thanh lên xe.  

Còn A Long ngồi ở ghế lái phụ nhoài đầu ra nhìn Lưu Quân trên cao.  

Nở một nụ cười nhẹ, A Long đưa tay ra làm động tác cầm súng, nhắm chuẩn vào người Lưu Quân mà bắn.  

Hàm ý khiêu khích rõ ràng.  

Một giây ngay sau đó, chiếc xe rồ ga và phóng ra khỏi con hẻm.  

Năng lượng trong người Lưu Quân giống như sóng xung kích ập vào bờ, cuộn lên ầm ầm.  

Nắm lấy bệ cửa sổ, Lưu Quân bật người nhảy ra khỏi cửa sổ lầu hai. Mặc dù độ cao lên tới hơn bảy mét, nhưng Lưu Quân không quan tâm, đáp mạnh xuống đất, phát ra một âm thanh chấn động.  

Nhưng lúc này xe đã lao