Vận May Đổi Đời

Chương 516: “Đám người ở bên Hỗ Thị đó, khí thế rất hăng”




Thấy Lý Thần tự tin như vậy, Tô Đông Thăng hài lòng gật đầu.  

“Chỉ cần làm kinh doanh, từ thương nhân đến quý tộc, từ buôn bán đến cầm đồ đều không tránh khỏi có sự cạnh tranh ngang hàng”.  

Advertisement

“Kinh doanh bình thường cạnh tranh lành mạnh hoặc là ác ý đàn áp, một công việc kinh doanh không thể do một mình cháu làm được, chỉ cần có đồng nghiệp thì sẽ chiến đấu”.  

Advertisement

“Chiến đấu không đáng sợ, nhưng điều cấm kỵ nhất của quân gia là khinh thường kẻ địch, khiến bản thân hỗn loạn. Bất luận kẻ nào đến, nếu đã phải đánh vì phải biết rõ ràng ngọn ngành của đối phương, tâm lý của mình mới trên cơ được”.  

Tô Đông Thăng ân cần giảng dạy, nhẹ giọng nói: “Chuyện này cháu xử lý đi. Chú có thể giúp cháu đưa ra chủ ý, nhưng phần nhiều vẫn là do cháu tự mình nắm giữ”.  

Lý Thần biết Tô Đông Thăng muốn nhân cơ hội này để tăng thêm kinh nghiệm chinh chiến kinh doanh cho anh nên không hề khiêm tốn, cười nói: “Được rồi, thời gian này chú cứ nghỉ ngơi cho tốt, có vấn đề gì thì cháu sẽ tới tìm chú”.  

Tô Đông Thăng cười nói: “Khả năng kiếm tiền và mắt nhìn của cháu đã được chứng minh là không có bất kỳ vấn đề gì. Cháu mạnh hơn tất cả những người chú đã từng gặp, nhưng trong giới kinh doanh, cháu vẫn cần thêm kinh nghiệm, nhân lúc chú vẫn có thể làm được thì sẽ cố hết sức giúp cháu xem xét nhiều hơn, cháu cứ yên tâm mà đi làm”.  

Trong lúc nói chuyện, điện thoại di động của Tô Đông Thăng vang lên.  

Đó là cuộc gọi từ một giám đốc điều hành của bất động sản Thần Thanh.  

Một lúc sau, Tô Đông Thăng đặt điện thoại xuống, sắc mặt có chút nặng nề.  

“Đám người ở bên Hỗ Thị đó, khí thế rất hăng”.  

Tô Vãn Thanh vội vàng hỏi: “Sao vậy bố? Vừa nãy bên kia nói gì à?”  

Tô Đông Thăng nói: “Người phụ trách văn phòng ở thành phố Thiển Hải gọi tới, nói rằng công ty phát triển bờ phía Bắc định liên hệ với chúng ta, vì họ đề xuất kế hoạch xây dựng một cây cầu ở bờ Nam con sông để kết nối bờ Nam và bờ Bắc…”  

“Xây dựng một cây cầu? Đây không phải là việc của thành phố sao? Từ khi nào mà cần công ty chúng ta đầu tư vào đó? Công ty bất động sản của chúng ta mở cửa kinh doanh để kiếm tiền, một cây cầu cần kinh phí hàng trăm triệu, dựa vào đâu mà bắt chúng ta bỏ ra số tiền này?”, Tô Vãn Thanh bất mãn nói.  

Tô Đông Thăng mỉm cười, nói: “Đối với chính quyền thành phố Thiển Hải, việc phát triển bờ phía Bắc chắc chắn là một việc tốt. Không chỉ cải thiện được hình ảnh của thành phố mà còn thúc đẩy nền kinh tế của toàn bộ khu vực bờ sông phía Bắc vốn dĩ còn tương đối lạc hậu, nên việc muốn thúc đẩy hợp tác hai bên là chuyện dễ hiểu”.  

“Cây cầu này có lẽ là một trong những con bài được công ty bất động sản Hỗ Thị sử dụng để gây ấn tượng với chính quyền thành phố”.   

Lý Thần cười khẽ nói: “Bọn họ đúng là có tính toán tốt đấy, lợi ích mình lấy hết nhưng lại muốn chúng ta đóng góp để xây cầu. Kết quả chúng ta bỏ tiền ra nhưng công lao lại thuộc hết về bọn họ, tự coi mình là người thông minh, còn chúng ta là lũ ngốc hết hay sao ấy?”  

Tô Đông Thăng gật đầu đồng ý.  

Ông ấy cân nhắc nói: “Nhưng cho dù thế nào, có thể phát triển được bờ phía Bắc, cho dù là chính quyền thành phố Thiển Hải hay là các lãnh đạo tỉnh, đều là một kế hoạch không thể bác bỏ được. Đây là chuyện có thể thúc đẩy kinh tế của người dân, vì vậy trước mắt chúng ta đang ở thế yếu”.