Vận May Đổi Đời

Chương 498: “Tôi và Lý Thần chỉ là bạn tốt




Nhưng cô ta tin trực giác của mình. Cô ta có thể nhận ra chắc chắn là Hoắc An Lan có tình ý với Lý Thần.   

Ánh mắt mà người con gái nhìn người mình thích ấy cô ta hiểu rất rõ vì cô ta cũng là con gái.   

Đó chính là ánh mắt khi Hoắc An Lan nhìn Lý Thần.   

Advertisement

Chăm chú và say mê. Đó chính là biểu hiện của một người đã rơi vào lưới tình.    

Nhưng cô ta thật không ngờ, Hoắc An Lan lại chất vấn mình trước đám đông như vậy?  

“Tôi và Lý Thần chỉ là bạn tốt. Tô Vãn Thanh là bạn gái của anh ấy. Chuyện này tôi đã sớm biết rồi, hơn nữa tôi và Tô Vãn Thanh cũng có mối kết giao không tệ. Cô ấy là một người tốt”.   

Advertisement

Giọng nói của Hoắc An Lan chậm rãi vang lên.   

“Tôi rất cảm ơn sự nhiệt tình của cô, nhưng với hành động vừa rồi của mình thì tôi thật sự không nhận ra bất cứ ý tốt nào từ cô cả, ngược lại tôi chỉ thấy cô đang mượn chuyện này để công kích Lý Thần. Một kẻ tiểu nhân như cô, có tư cách ngồi ở đây sao?”  

Lời nói của Hoắc An Lan khiến Quan Lâm Lâm khó chịu vô cùng.   

Rõ ràng là một câu nói của cô ấy khiến cô ta không nói được gì.   

Câu nói đã khiến Quan Lâm Lâm rơi vào tuyệt cảnh.   

Cô ta tuyệt vọng nhìn Lâm Lang Thiên, hi vọng có thể nhận được chút giúp đỡ từ người bạn trai của mình.   

Nhưng Lâm Lang Thiên chỉ nhìn chăm chăm vào bàn ăn phía trước với bộ dạng như không liên quan tới mình.   

Lúc này, dù là Lâm Chính Bân thì cũng không còn ra ám hiệu gì cho Lâm Lang Thiên nữa.   

Trước mặt hai ông cụ mà làm loạn như thế này, dù ông ta muốn lôi gQuan Chi Đống và Nhan Bân cùng  lên thuyền chiến thì giờ cũng không còn phù hợp nữa.   

Thậm chí, ông cụ Lâm có khi sẽ vì chuyện này mà nghi ngờ con mắt và năng lực của ông ta.   

Sự im lặng của Lâm Lang Thiên khiến tia hi vọng cuối cùng của Quan Lâm Lâm đã bị cắt đứt.   

Khoảnh khắc này, cô ta như bị rơi xuống đáy vực, nhìn ánh mắt thản nhiên của Hoắc An Lan cùng biểu cảm chế giễu của Hoắc Hoàn Vũ thì Quan Lâm Lâm biết rằng cô ta đã từ đẩy mình xuống vực rồi.   

Sợ hãi, hối hận, không cam tâm cùng sự phẫn nộ tất cả đều trỗi dậy trong cô. Cả người Quan Lâm Lâm run rẩy.   

Quan Chi Đống và Nhan Bân ngồi tại chỗ với khuôn mặt tái mét, không nói được một câu nào.   

Lúc này, ông cụ Hoắc mới lên tiếng. Giọng ông ấy điềm đạm nhưng không còn vẻ nhân từ và hiền hòa nữa mà vô cùng lạnh lùng.   

“Cô bé này, trên mặt bị thương rồi, nên đi tới bệnh viện xem sớm thì hơn”.   

Một câu nói phát ra như lời ra lệnh.   

Quan Chi Đống và Nhan Bân như nhận được đặc ân, vội vàng đứng dậy: “Đúng vậy ông Hoắc, con bé nhà chúng tôi đúng là nên đi bệnh viên, chúng tôi xin phép đi trước, đi ngay ạ”.   

Vừa nói, Quan Chi Đống vừa kéo Quan Lâm Lâm đi ra ngoài cửa.   

Quan Lâm Lâm đột nhiên điên cuồng giãy giụa: “Con không đi, dựa vào cái gì chứ? Lý Thần chỉ là đồ cặn bã, anh ta dựa vào cái gì mà ngồi lên đầu của con? Bởi vì bọn họ có tiền có quyền sao? Con không đi.   

Bốp!