Vận May Đổi Đời

Chương 486: “Bố, cục tức này con không nuốt trôi được!




Điều khiến Lâm Chính Bân khó chịu nhất là ngay phía sau tên của ông cụ Hoắc là tên của Lý Thần.  

Điều này có nghĩa là gì?  

Có nghĩa là ông cụ Hoắc đã nâng vị trí của Lý Thần lên cao hơn cả Lâm Lang Thiên ông ta.  

Advertisement

Lâm Lang Thiên cũng liếc qua nội dung thiệp mời, nhưng chỉ một cái liếc mắt này khiến cho sắc mặt của hắn còn khó coi hơn cả nuốt phải cục sắt.  

Hắn ngạc nhiên, thậm chí là bàng hoàng khi thấy tên của Lý Thần được đặt ngay sau tên của ông cụ Hoắc, ở vị trí này, nếu như là tên của Hoắc Hoàn Vũ thì đã không khiến tâm trạng hắn phức tạp như vậy.  

Advertisement

Đối với hắn còn có một chuyện không thể chấp nhận được nữa, đó chính là bữa tiệc này được tổ chức trong Đại sảnh Hoàng gia của khách sạn InterContinental!  

Đây chính là nơi mà tối qua hắn bị Lý Thần ‘đánh’ cho rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.  

Địa điểm này có lẽ cũng là do Lý Thần chọn?  

Cố ý làm nhục hắn?  

Đầu óc của Lâm Lang Thiên ong ong, chỉ cảm thấy trong lồ ng ngực mình có một cỗ khí huyết không ngừng trào dâng, cả người rất khó chịu.  

Nhưng cho dù như nào, Lâm Lang Thiên cũng biết rằng, thiệp mời này, hắn hay là bố hắn đều không có tư cách từ chối, mà sự ngông cuồng của Lâm Lang Thiên, hắn chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.  

Nắm chặt nắm đấm, Lâm Lang Thiên cay nghiệt nhìn Hoắc Hoàn Vũ, không biết đang nghĩ gì.

“Thiệp mời này tôi nhận rồi, sẽ lập tức chuyển cho bố tôi, nhờ cậu Hoắc giúp tôi chuyển lời hỏi thăm tới ông cụ Hoắc”, Lâm Chính Bân gấp thiệp mời lại, vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường, bình tĩnh nói.  

Hoắc Hoàn Vũ cười tủm tỉm nói: “Được thôi, được thôi, tôi nhất định sẽ chuyển lời của chú Lâm tới, nếu đã đưa thiệp mời xong rồi thì tôi đi trước đây”.  

Nói xong, Hoắc Hoàn Vũ đứng dậy, vênh váo đi về phía cửa, khi đi ngang qua Lâm Lang Thiên, đột nhiên dừng bước lại.  

Hoắc Hoàn Vũ ghé vào tai Lâm Lang Thiên, cười nói: “Đồ ngu, chờ ông đây gi3t chết mày đi! Không phải mày giỏi lắm à? Tới đây, gọi phụ huynh ra, xem nhà ai lợi hại hơn!”  

“Ông cụ Lâm nhà mày đúng là giỏi, nhưng ông cụ Lâm không phải chỉ có một thằng cháu là mày, còn ông cụ Hoắc nhà tao thì chỉ có một mình tao là cháu thôi, mày định so với tao thế nào? Ngu ngốc”.  

Sau khi nói xong, Hoắc Hoàn Vũ bật cười ha hả, quay đầu bỏ đi.  

Sắc mặt Lâm Lang Thiên tái nhợt, cuối cùng không nhịn được cơn giận, đập mạnh xuống bàn trà một cái.  

Bụp một tiếng, nắm đấm của Lâm Lang Thiên ứa máu, cơn đau k1ch thích khiến tinh thần của hắn có chút tê dại, nhưng ánh mắt của Lâm Lang Thiên càng thêm phẫn uất.  

“Bố, cục tức này con không nuốt trôi được!”, Lâm Lang Thiên rống lên.  

Sắc mặt Lâm Chính Bân cũng rất khó coi, trách cứ: “Con không biết kiềm chế như vậy thì sau này làm nên chuyện lớn gì? Tất cả mọi chuyện đợi qua đêm nay rồi tính tiếp, nói ít, làm ít, quan sát  nhiều vào!”  

…  

Buổi tối, khách sạn InterContinental Yến Kinh.