Lâm Chính Bân đanh mặt nhìn Hoắc Chấn Châu, một lúc sau mới cười nói: “Tốt, rất tốt”.
Advertisement
“Ông nói tốt hay xấu thì chuyện cũng vậy. Đạo lý cũng hết sức đơn giản, ông và tôi cũng đều từng là thanh niên, gây chuyện cũng không ít. Năm đó đều tự tìm bề trên giải quyết, giờ chúng ta trở thành bề trên, đương nhiên là phải chăm sóc cho thế hệ sau, ít nhất, không thể nào để thế hệ sau của mình bị ức hiếp mà đúng không”.
Hoắc Chấn Châu cũng nhìn chăm chăm Lưu Chính Bân, khẽ cười và lạnh lùng nói: “Ông Lâm, ông nói có phải không?”
Advertisement
Lâm Chính bân cũng không rời mắt khỏi Lý Thần và Hoắc Chấn Châu, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Lang Thiên, con chào chú Hoắc, chúng ta đi trước thôi”.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy lập tức cung kính chào Hoắc Chấn Châu.
“Mọi người bận thì đi trước đi. Cũng không còn sớm nữa, ông cụ nhà tôi còn đang đợi Lý Thần để nói vài câu đây”, Hoắc Chấn Châu thản nhiên nói.
Lâm Chính Bân hừ một tiếng, dẫn theo Lâm Lang Thiên quay đầu bỏ đi.
Cho tới khi hai người đi khỏi. Hoắc CHấn Chân bèn vỗ vai Lý Thần, hảo sảng nói: “Không cần lo lắng, những chuyện mà Lâm Lang Thiên làm, cháu sẽ đáp trả lại. Nếu Lâm Chính Bân dám ra tay đối phó thì chú sẽ đụng độ với ông ta. Chú đã sớm khó chịu với ông ta lắm rồi”.
Lý Thần cười khổ: “Chú Hoắc, đây vốn là chuyện giữa cháu và bọn họ, không đáng để nhà họ Hoắc can dự vào”.
Hoắc Chấn Châu nghiêm túc nói: “Điều này thì không đúng rồi. Giờ ai cũng biết cháu là bạn hợp tác của nhà họ Hoắc. Nếu như cháu thua Lâm Lang Thiên thì không sao, đó là do năng lực cháu chưa đủ, nhưng mấy câu nói vừa rồi của Lâm Chính Bân có nghĩa là gì chứ?”
“Ông ta lớn hơn cháu cả giáp, lấy uy thế của nhà họ Lâm ra để đàn áp cháu, thật sự cho rằng cháu không có chỗ chống lưng sao? Câu này là do chú nói, ân oán của thế hệ sau để thế hệ sau giải quyết. Người đi trước can dự vào, chẳng phải coi như Hoắc Chấn Châu này đã chết hay sao?’
Nghe vẻ bá đạo của Hoắc Chấn Châu, Lý Thần cảm thấy hết sức cảm động.
Anh có thể cảm nhận được biểu hiện này không phải là điều mà bình thường nhà họ Hoắc dễ dàng nói ra.
Vậy mà giờ cũng đã nói ra rồi. Giống như đinh đã đóng lên tường, tuyệt đối sẽ chống lưng cho anh đến cùng.
“Được rồi, cũng không cần nói nhiều nữa. Lâm Chính Bân cũng không phải kẻ ngốc, ông ta thông minh hơn bất kỳ ai. Sau này cháu hành sự cần cẩn thận hơn chút là được. Đừng để người khác nắm được đằng chuôi, giờ chúng ta đi trước, ông cụ đang đợi cháu đấy”, Hoắc Chấn Châu nói với Lý Thần.
Lý Thần nghe thấy vậy bèn đáp lại. Hai người vừa đi vừa nói chuyện và tới một chiếc xe.
Ông cụ đang ngồi trong xe, quả nhiên là đang đỗ bên đường đợi Lý Thần.
Lý Thần kéo cửa xe bước lên, cười và nói xin lỗi với ông cụ: “Thưa ông, vừa rồi cháu bị chậm trễ đôi chút, khiến ông phải đợi lâu rồi ạ”.
Ngay sau khi Hoắc Chấn Châu thấy Lý Thần khéo léo như vậy bèn bổ sung thêm một câu: “Vừa rồi Lâm Chính Bân đã uy hiếp Lý Thần đó”.
Ông cụ Hoắc cũng chẳng buồn quan tâm tới Hoắc Chấn Châu, chỉ cười hiền hòa với Lý Thần: “Không sao, cháu có việc thì cứ xử lý trước, ông chỉ muốn nói chuyện chút thôi, nếu có kẻ dựa vào tuổi tác chèn ép cháu thì tìm Chấn Châu, Chấn Châu không giả quyết được thì tìm ông”.
Lý Thần cảm thấy da đầu tê dại.
Quả nhiên, cái tính khí của Hoắc Hoàn Vũ là do di truyền.
Ông cụ Hoắc lớn vậy rồi cũng là người không chịu thua ai bao giờ.
“Chú Hoắc và ông cất nhắc quá ạ. Đương nhiên cháu sẽ không bồng bột chuyện gì cũng tự mình xông lên, khi cần xin giúp đỡ thì cháu sẽ không khách sáo đâu ạ”, Lý Thần cười nói.
Ông cụ khẽ cười, cảm thấy vui vẻ: “Khá lắm, đây mới chính là tinh thần mà người trẻ nên có, không sợ việc, cũng không sợ gây sự, chỉ cần cháu cảm thấy đúng thì cứ đi làm thôi”.
Lý Thần nghe thấy vậy bèn nói: “Nói tới việc nên làm thì cháu còn một việc cảm thấy cần đi làm, và không thể thiếu sự giúp đỡ của ông đâu ạ”.