Vận May Đổi Đời

Chương 422: “Ai sợ ai chứ thằng kia!”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm tức run.   

Cả đời này bọn họ chưa từng bị ai cưỡi lên đầu như vậy.   

Advertisement

Chỉ cái khí thế bá đạo, ngông cuồng của cậu ấm toát ra trên người Hoắc Hoàn Vũ đã đủ để trấn nhiếp hai người bọn họ rồi.   

Nhưng với một sự sỉ nhục lớn như vậy thì Nhan Hạ thật sự không thể nhịn được nữa.   

Advertisement

Nhan Hạ nhìn chăm chăm vào Hoắc Hoàn Vũ, lạnh lùng nói: “Đừng chỉ có biết nổ mồm, có giỏi thì thử? Mày tưởng mày là cái thá gì? Ông trời số một còn mày số hai chắc? Tới khi đó chưa biết thằng nào xử chết thằng nào đâu!”  

Hoắc Hoàn Vũ nheo mắt cười nham hiểm: “Được lắm, thử thì thử, ông trời số một tao số hai hay không thì không biết nhưng chắc chắn tao có thể giẫm và nhổ nước bọt lên mặt mày đấy!’  

“Tung hỏa mù hả, hai đứa ngốc một đực một cái này, hôm nay ông không khiến tụi bay phục thì ông không phải họ Hoắc!”  

Hoắc Hoàn Vũ là người như thế nào chứ.   

Cậu ấm hàng đầu trong nước, nếu mà khốn nạn lên thì đúng là đến cả Diêm Vương cũng không quen biết.   

Từ khi hiểu chuyện, thì những cậu ấm mà anh ta ức hiếp có thể xếp cả một hàng luôn rồi.   

Với đẳng cấp như Nhan Hạ và Quân Lâm Lâm không xếp tới lượt để bọn họ.   

Thấy Hoắc Hoàn Vũ thật sự nổi giận, Lý Thần bèn vỗ vai cậu nhóc.  

Được rồi, đừng làm loạn ở đây, sau khi ra ngoài muốn làm gì cũng được.   

Người có thể kìm được Hoắc Hoàn Vũ, ngoài ba người ông cụ Hoắc, Hoắc Chấn Châu và Hoắc An Lan ra thì chỉ còn có Lý Thần.   

Không gì khác ngoài việc Lý Thần dùng năng lực và bản lĩnh của mình khuất phục được cậu Hoắc.  

Thấy Lý Thần nói như vậy, Hoắc Hoàn Vũ nhếch miệng, vẫn dùng ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ một lần nữa, sau đó cười âm sầm: “Hôm nay tôi nể mặt em rể tôi, nhưng chuyện này chưa xong đâu, hai người các người đợi đấy, hai tên ngốc này”.   

Nhan Hạ cười lạnh lùng: “Ai sợ ai chứ thằng kia!”  

Quan Lâm Lâm khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Hoắc Hoàn Vũ, cười kiêu ngạo: “Lát nữa tôi chào hỏi anh Lâm, việc xử chết hai người chỉ là vấn đề của vài phút mà thôi”.   

“Anh Lâm sao?”  

Hoắc Hoàn Vũ cười xùy: “Lâm Lang Thiên á? Cô gọi thằng ngốc đó tới đây, nó dám lên mặt trước bọn tôi sao? Vừa hay ông đây nhìn thằng đó cũng khó chịu lắm, có bản lĩnh thì kêu nó tới đây!”  

Quan Lâm Lâm tái mặt, nghe ra được sự cuồng ngạo trong lời nói của Hoắc Hoàn Vũ và vô thức cảm thấy có gì đó không ổn bèn hỏi: “Anh là ai?”  

Lý Thần nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng đã tới giờ bèn cắt ngang lời của hai người và nói với Hoắc Hoàn Vũ: “Tới lúc đi rồi”.   

Hoắc Hoàn Vũ nhìn Quan Lâm Lâm và ngoắc miệng cười: “Ông đây họ Hoắc, đi nghe ngóng xem, tối này trong mấy chục nghìn người ở đây, có mấy người là họ Hoắc nhé!”  

Nói xong, Hoắc Hoàn Vũ cùng Lý Thần nghênh ngang rời đi.   

Cho tới khi hai người khuất bóng thì Quân Lâm Lâm mới nghi ngờ nhìn Nhan Hạ: “Anh, anh ta nói họ Hoắc, anh có biết không?”  

Một lúc lâu sau Quân Lâm Lâm cũng không nhận được câu trả lời của Nhan Hạ. Cô ta nghi ngờ quay lại nhìn thì thấy khuôn mặt Nhan Hạ trắng bệch.   

Họ Hoắc, lẽ nào là nhà họ Hoắc? Không thể nào, Hoắc gia là một trong tứ đại gia tộc sao bọn họ lại tới đây chứ?”