Vận May Đổi Đời

Chương 310: 310: Mất Trắng Tất Cả






Lúc này ngược lại là Lý Thần an ủi Diêu Chí Quân, anh cười nói: “Chú Diêu không cần lo, chỉ cần họ vẫn chưa giao dịch thành công, chúng ta vẫn còn cơ hội”.

Diêu Chí Quân trầm giọng nói: “Hai anh em nhà họ Vương cũng không phải loại tốt đẹp gì, bây giờ cục diện như vậy, e rằng bọn họ sẽ ngồi dưới đất mà tăng giá lên trời đấy”.

“Kinh doanh mà, tất cả đều thương lượng được.

Một bên ra giá trên trời, một bên chặn ngang chém giá, đều không có gì lạ cả”.

Diêu Chí Quân cười nói: “Lý Thần, đôi khi tôi không thể nào nghĩ cậu là một chàng trai mới chỉ hơn hai mươi tuổi được, ngược lại càng giống với mấy ông lão đồng trang lứa với tôi và lão Tô hơn, cậu thật sự quá bình tĩnh và ổn định”.

“Bởi vì cháu luôn hiểu được rằng, lo lắng và tức giận là những chuyện vô bổ”.

Cười nói thêm vài câu, Lý Thần mới cúp máy.


Sau đó, Lý Thần xoa sống mũi, cho dù tối nay anh em nhà họ Vương có nói chuyện với cậu Ngô không, nếu có thì nói về vấn đề gì.

Bây giờ Lý Thần cũng không thể làm gì được.

Lý Thần ngẩng đầu lên nhìn hai người trước mặt, cứ nghĩ đến chuyện của Hoa Nghị Huynh Đệ là lại đau đầu, liền nói: “Anh Mã, anh Đường, hai anh cứ nói chuyện tiếp đi, tôi quay về khách sạn nghỉ ngơi trước”.

Lúc này ngược lại là Lý Thần an ủi Diêu Chí Quân, anh cười nói: “Chú Diêu không cần lo, chỉ cần họ vẫn chưa giao dịch thành công, chúng ta vẫn còn cơ hội”.

Diêu Chí Quân trầm giọng nói: “Hai anh em nhà họ Vương cũng không phải loại tốt đẹp gì, bây giờ cục diện như vậy, e rằng bọn họ sẽ ngồi dưới đất mà tăng giá lên trời đấy”.

“Kinh doanh mà, tất cả đều thương lượng được.

Một bên ra giá trên trời, một bên chặn ngang chém giá, đều không có gì lạ cả”.

Diêu Chí Quân cười nói: “Lý Thần, đôi khi tôi không thể nào nghĩ cậu là một chàng trai mới chỉ hơn hai mươi tuổi được, ngược lại càng giống với mấy ông lão đồng trang lứa với tôi và lão Tô hơn, cậu thật sự quá bình tĩnh và ổn định”.

“Bởi vì cháu luôn hiểu được rằng, lo lắng và tức giận là những chuyện vô bổ”.

Cười nói thêm vài câu, Lý Thần mới cúp máy.

Sau đó, Lý Thần xoa sống mũi, cho dù tối nay anh em nhà họ Vương có nói chuyện với cậu Ngô không, nếu có thì nói về vấn đề gì.

Bây giờ Lý Thần cũng không thể làm gì được.

Lý Thần ngẩng đầu lên nhìn hai người trước mặt, cứ nghĩ đến chuyện của Hoa Nghị Huynh Đệ là lại đau đầu, liền nói: “Anh Mã, anh Đường, hai anh cứ nói chuyện tiếp đi, tôi quay về khách sạn nghỉ ngơi trước”.


Nếu như thay đổi công ty khác, Lý Thần sẽ cần phải bỏ ra tâm huyết gấp mười lần hoặc một trăm lần để đầu tư tiền vào thì mới có thể đạt được hiệu quả như Hoa Nghị Huynh Đệ.

Vì vậy Lý Thần đã lên sẵn kế hoạch, nếu như thật sự không lấy được Hoa Nghị Huynh Đệ, vậy thì anh sẽ trực tiếp mở rộng tập đoàn giải trí Thần Thanh tới Hồng Kông, lấy thị trường nơi đó làm bàn đạp để tiến vào thị trường đại lục.

Chỉ là tất cả những chuyện này cần được phải cân nhắc và suy tính cẩn thận, nếu không, chỉ là một sơ suất nhỏ thôi cũng sẽ mất trắng tất cả.


Khu vực lân cận sân vận động thủ đô là khu kinh doanh trọng điểm, luôn là thiên đường cho những thanh niên trẻ tuổi tụ tập ăn uống và vui chơi.

Có những cửa hàng nhỏ, nơi bạn có thể thưởng thức đồ uống với giá 100 tệ, cũng có những câu lạc bộ cao cấp với chai rượu 100.000 tệ được người người săn đón.

Ở đây, không thiếu nhất đó chính là xe sang và gái đẹp, còn có đám cậu ấm cô chiêu con nhà giàu.

Một nhóm thanh niên nam nữ đang túm tụm nói chuyện trong một góc phòng bao của một câu lạc bộ cao cấp.

Cánh cửa phòng bao được đẩy ra, một thanh niên mặc vest trắng bước vào.


Vẻ ngoài của anh ta rất anh tuấn, khuyết điểm duy nhất là chiếc mũi móc ngược làm hư toàn bộ khuôn mặt trời sinh, khiến anh ta trông càng thêm nham hiểm và hung ác.

“Cậu Ngô”.

“Cậu chủ Ngô”.

Anh ta vừa bước vào, nam nữ trong phòng bao lập tức khách khí chào hỏi.

Ngô Hồng Hà gật đầu, rút điếu thuốc ra rồi ngậm vào miệng, người thanh niên ở gần nhất vội vàng lấy bật lửa ra châm cho anh ta.

“Cậu Ngô, trước đó có người trong đám côn đồ tên là Mạnh Quốc Đàm gì đó, ông ta đợi cậu lâu lắm rồi, nói là có chuyện quan trọng cần nói với cậu”.

Ngô Hồng Hà nhướng mày, không để tâm lắm nói: “Bảo ông ta làm chút chuyện mà mãi không xong, cả ngày chạy tới trước mặt tôi nói này nói nọ, phiền chết mất, bảo ông ta vào đi”..