Sau khi Triệu Hùng rời đi, Lý Thần gõ nhẹ vào mũi Tô Vãn Thanh, nói: “Nghĩ gì thế? Ngây ra nửa ngày rồi”.
Tô Vãn Thanh chớp chớp mắt, nói: “Mình còn nghĩ cậu đánh sập công ty Tiền Trình sẽ rất khó khăn cơ”.
“Trong khuôn khổ luật chơi, Tiền Trình đã tham gia sâu vào thị trường vật liệu xây dựng ở Tân Hải.
Cho dù là công ty Hùng Tâm thì cũng không phải là đối thủ của họ.
Một công ty mới tới như chúng ta, muốn đánh sập bọn họ đương nhiên là không dễ dàng”.
Nói đến đây, Lý Thần đột nhiên nhún vai: “Nhưng vì sao mình phải tuân theo quy tắc của trò chơi chứ? Mình có thể lật ngược quy tắc này bất cứ lúc nào, khi quy tắc đều do mình đặt ra, công ty Tiền Trình lấy gì mà đòi đấu lại chứ?”
“Lấy tiền đè người”, Tô Vãn Thanh che miệng cười khúc khích.
“Đúng là cô gái thông minh”, Lý Thần cầm điện thoại di động, tìm một dãy số, khen ngợi một câu.
“Cậu gọi điện cho ai thế?”, Tô Vãn Thanh tò mò hỏi.
“Mình mất nửa tiếng để liên lạc với Triệu Hùng để đánh sập công ty Tiền Trình.
Bây giờ mình sẽ cho cậu biết mình mất bao lâu để xử đẹp nhà họ Trịnh”, Lý Thần bấm gọi, mỉm cười với Tô Vãn Thanh trong khi chờ đợi nối máy.
“Bao lâu?”, Tô Vãn Thanh hỏi.
“Một cuộc điện thoại”.
Ở Hồng Kông, lại còn là kinh doanh đóng tàu, vì vậy Lý Thần trực tiếp gọi điện thoại cho Bao Thuyền Vương.
Anh không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà làm kinh động đến Bao Thuyền Vương, nhưng những người trẻ tuổi hơn nhà họ Bao, anh không quen biết ai hết.
Bao Thuyền Vương ở thành phố Hồng Kông xa xôi bất ngờ nhận được cuộc gọi của Lý Thần, sau khi cười nói vui vẻ một hồi, Lý Thần trực tiếp vào chủ đề chính.
Bao Thuyền Vương còn tưởng là chuyện gì, mới nghe Lý Thần nói được một nửa đã hiểu được dụng ý của anh.
“Mặc dù tôi không biết xưởng đóng tàu nhà họ Trịnh ở Tân Hải mà anh nói là cái nào.
Bởi vì có rất nhiều xưởng hợp tác với chúng tôi.
Bình thường xưởng đóng tàu do người bên dưới sắp xếp”.
“Nhưng mà chuyện này tôi sẽ dặn người đi làm, anh cứ yên tâm”.
Thái độ của Bao Thuyền Vương vô cùng nể mặt Lý Thần.
Dù sao với thân phận là gia chủ của một trong tứ đại gia tộc ở Hồng Kông đã nói ra những lời này, thể hiện thái độ rất coi trọng.
“Cám ơn ông, lần sau khi tới Hồng Kông, tôi nhất định sẽ tới tận nhà thăm hỏi”, Lý Thần cũng rất biết cách đáp lễ, cười nói.
Bao Thuyền Vương bật cười ha ha, nói: “Được, lần sau anh tới nhất định phải tới nhà tôi làm khách đấy”.
Sau khi nói thêm vài câu, Lý Thần liền cúp máy.
“Vừa nãy là…”, Tô Vãn Thanh ngạc nhiên nhìn Lý Thần.
Mặc dù biết chuyện Lý Thần ở Hồng Kông có quan hệ rất tốt với tứ đại gia tộc.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Lý Thần gọi một cuộc tới cho Bao Thuyền Vương, thái độ còn rất vui vẻ nhiệt tình, cô cảm thấy thật sự rất thần kỳ.
“Chính là người mà cậu nghĩ đấy, lần sau đến Hồng Kông sẽ đưa cậu tới đó, chào hỏi một chút”, Lý Thần cười nói.
Tô Vãn Thanh cũng mỉm cười.
“Vừa nãy cậu nói tổng cộng mười câu, trong đó có tám câu là chào hỏi, hai câu còn lại là xong việc”.
“Đã thấy được bản lĩnh đàn ông của mình chưa, đi ăn trưa thôi”, Lý Thần cười nói, nắm tay Tô Vãn Thanh đi ra khỏi văn phòng.
…
Ở Hồng Kông, Bao Thuyền Vương thật sự rất coi trọng Lý Thần, vừa nãy khi cúp máy với Lý Thần, ông ấy liền bấm gọi một số.
Gọi cho con trai là Bao Dụ Đạt, trước mắt phần lớn sản nghiệp nhà họ Bao đều là do con trai ông ấy tiếp quản.
Bao Dụ Đạt đang mở một cuộc họp, khi thấy tên người gọi đến lập tức giơ tay ra hiệu tạm dừng, bảo mọi người yên lặng để anh ấy nghe điện thoại.
“Bố, có chuyện gì thế?”
Nghe thấy giọng của Bao Dụ Đạt, tất cả những lãnh đạo cao cấp của công ty đều vô thức ưỡn ngực lên, như thể người đàn ông ở đầu dây bên kia có thể nhìn thấy dáng vẻ của họ lúc này.
Sau khi nghe những lời bố nói, Bao Dụ Đạt đáp lại một tiếng, nói thêm một hai câu rồi cúp máy.
Trong phòng họp im lặng, Bao Dụ Đạt nới lỏng cà vạt, nói: “Có ai biết chúng ta có hợp tác với một xưởng đóng tàu nhà họ Trịnh ở Tân Hải nội địa không?”.