"Không phải tao bảo mày ở yên ở nhà và đừng có làm gì trong mấy ngày này sao! Ai đã cho mày gan để mày đi đầu tư vào thị trường chứng khoán thế hả!?"
"Mày không biết tình hình thị trường bây giờ như nào sao? Ngay cả tao cũng phải thận trọng, không dám làm gì.
Bọn nhãi chúng mày có chút lông tơ lại to gan đến vậy à!?"
Lý Diệu Khang càng nói càng tức giận, điên tiết hỏi: "Mày và Lưu Tử Hào thua bao nhiêu?"
"Bọn con đều phá sản rồi.
Con mất hơn một tỷ.
Lưu Tử Hào còn khốn khổ hơn.
Thế chấp cả căn nhà, mất 600 triệu", Lý Minh Đường run rẩy nói.
Lý Diệu Khang hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Loại phế vật vô tích sự, tán gia bại sản!"
"Lúc này, không biết có bao nhiêu con mắt đang dõi theo hành động của đại gia chúng ta.
Nếu truyền ra ngoài, con trai Lý Diệu Khang tao đã bán khống trên thị trường chứng khoán, đi hút mồ hôi nước mắt của nhân dân, hơn nữa còn mất hơn một tỷ nhân dân tệ, mày nói xem đám phóng viên đó sẽ viết gì!?"
"Thể diện nhà họ Lý, của tao, của ông nội mày đều bị mày giẫm đạp lên hết rồi!"
"Hiện tại tao đang ở cùng Lưu Đại Hùng, hai thằng tán gia bại sản chúng mày, vác xác về ngay cho tao!"
...
Nhà họ Hoắc.
Lý Thần đang tính toán thu hoạch của lần này, nhưng tâm trạng của anh không được tốt lắm giải cứu.
"Bỏ đi 100 tỷ tiền cứu trợ, từ số tiền 40 tỷ, lúc cao trào cháu đã sử dụng số tiền đó để tham gia vào kế hoạch cứu trợ.
Nhìn bề ngoài, chúng ta đã thắng".
"Nhưng vào thời khắc quyết định, trong cuộc đọ sức với đối phương, cháu đã thua, thua mất 18 tỷ!"
Trong văn phòng của Hoắc Chấn Châu, Lý Thần lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
"Vì vậy, bây giờ chúng ta có trong tay 80 tỷ, vừa vặn tăng gấp đôi, nhưng phần lớn tiền, để ổn định thị trường chứng khoán Hồng Kông, đều không thể rút ra".
Hoắc Chấn Châu vỗ vai Lý Thần nói: "Cháu đã làm rất tốt rồi.
Đừng quá khắt khe với bản thân, sẽ rất mệt mỏi".
"Số tiền đó, chú phân như này.
Lúc trước cháu bỏ ra 5 tỷ, tính cả gốc vẫn lãi.
Sau này chú sẽ rút cho cháu 10 tỷ.
Cũng giống như cháu, Lâm Minh bỏ ra 5 tỷ tiền gốc, cũng phải trích ra 10 tỷ cho ông ấy.
Còn 60 tỷ thì chú sẽ nhận vậy”.
Hoắc Chấn Châu mỉm cười cảm thấy Lý Thần sau này sẽ trở thành vũ khí tuyệt thế!
Không, nhất định phải lên đến một giai đoạn đỉnh cao hơn, đứng ở một cấp độ cao hơn!
Nghĩ đến đây, Hoắc Chấn Châu nhìn Lý Thần bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, trong lòng không khỏi thán phục.
"Nói thật, lúc đầu cháu nói có thể giúp nhà họ Hoắc kiếm lại 10 tỷ.
Trong lòng chú vẫn còn một sự nghi ngờ nhất định, nhưng hiện tại, cháu đã giúp nhà họ Hoắc kiếm được 30 tỷ! Chẳng những không làm chúng ta thất vọng, còn vượt xa mong đợi của bọn chú”.
Lý Thần lắc đầu nói: "Tất cả chúng ta đều có được thứ mình cần.
Không có nhà họ Hoắc, cháu cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Dù sao không có nhà họ Hoắc bọn chú giúp đỡ, e rằng đến cơ hội thể hiện cháu còn không có ấy chứ!"
Đối mặt với sự không tự ti cũng không hống hách của Lý Thần, Hoắc Chấn Châu hài lòng gật đầu, mỉm cười: "Nhưng dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng là một ân tình mà nhà họ Hoắc nợ cháu, cả nhà họ Hoắc sẽ ghi nhớ chuyện này".
Lý Thần khoát tay, vẻ mặt đột nhiên có chút nghiêm túc nói: "Chú Hoắc, cháu nói chú nghe một câu, không có chứng cứ, chú cứ nghe rồi để trong lòng là được rồi".
Thấy Lý Thần nói vậy, Hoắc Chấn Châu cũng trở nên nghiêm túc nói: "Cháu nói đi, chú nghe đây".
"Cuối cùng, kỳ thật cháu định thiết kế một cái bẫy để đối phương nhảy vào.
Một khi đối phương vào, sẽ bị chúng ta bao vây, như vậy chúng ta có thể ăn ít nhất một nửa số tiền chủ lực của bên bán khống!"
“Chuyện này chú biết, cháu đã nhắc tới rồi”, Hoắc Chấn Châu nói.
"Nhưng vào thời khắc cuối cùng, chỉ thiếu một bước nữa thôi, thế mà đối phương đã dứt khoát rút lui.
Cháu nghi ngờ hôm nay bên cạnh chúng ta có gián điệp"..