Vào lúc Lý Thần và Hoắc An Lan đang nói cười, thì một giọng nói chói tai từ cách đó không xa truyền đến.
"Đây không phải là con dế chũi đến từ đại lục sao?"
Lưu Tử Hào đút hai tay vào túi quần, nhếch mép nhìn Lý Thần rồi nói: "Sao hả? Chưa nhìn thấy cảnh thành phố Hồng Kông về đêm đẹp như vậy bao giờ nên cố ý đến đây mở mang tầm mắt à?"
"Đừng nói vậy".
Lý Minh Đường lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thần, ra vẻ khôi hài nói: "Anh nói thế là xúc phạm dế chũi đấy.
Một thứ như vậy gọi là chó ghẻ cũng chẳng ngoa đâu".
"Dù sao cũng khó khăn lắm mới bám vào được đùi của nhà họ Hoắc.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn kìa, như thể hận không thể quỳ xuống trước mặt nhà họ Hoắc mà vẫy đuôi lấy lòng chủ ấy".
Lưu Tử Hào cười to nói: "Anh Lý nói hay lắm, đúng là con chó ghẻ!"
Khi Lý Thần nhìn thấy Lưu Tử Hào và Lý Minh Đường, anh cảm thấy họ chả khác gì âm hồn tháng 7.
Không cần phải nói, hận cũ và mới chưa giải quyết cho rõ ràng thì lấy đâu ra chỗ giảng hòa được.
“Hôm nay ra ngoài không xem lịch rồi”, Lý Thần lắc đầu.
"Câu này phải do chúng tao nói mới đúng chứ nhỉ?"
Lưu Tử Hào chế nhạo: "Vừa ra ngoài liền nhìn thấy cái bản mặt chó của mày, thật đúng là xui xẻo!"
"Anh phải hiểu cho hắn chứ.
Dù sao thì, ở đại lục làm gì có nơi nào phồn hoa như thành phố Hồng Kông, tới cảng Victoria xem một tí, lúc trở về đại lục còn có thứ để mà chém gió chứ".
Lý Minh Đường thản nhiên nói.
Nói xong, Lý Minh Đường nhìn Hoắc An Lan nói: "An Lan, sao em có thể cùng loại người này ra ngoài đi dạo vậy chứ? Chuyện này mà truyền ra ngoài chỉ tổ khiến em mất mặt thôi".
Hoắc An Lan vốn đã không kiên nhẫn với Lý Minh Đường, lúc này nghe thấy những gì anh ta nói, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Tôi đi với ai không cần anh quản, mặt khác, xin hai người tự trọng một chút, thái độ của hai người làm tôi thấy buồn nôn đấy".
"Buồn nôn!?"
Lý Minh Đường tức giận cười to, chỉ vào Lý Thần nói: "Loại nghĩ trăm phương ngàn kế để nịnh bợ nhà họ Hoắc em như hắn mới buồn nôn ấy?"
“Anh thấy anh ấy nịnh bợ nhà tôi chỗ nào?”, Hoắc An Lan thẳng thắn nói.
"Chỗ nào cũng thấy!"
Lý Minh Đường nói dứt khoát: "Lý Thần, nếu mày còn là một thằng đàn ông, thì cút khỏi thành phố cảng và rời khỏi An Lan đi.
Đừng để chúng tao xem thường mày!"
“Mấy người xem thường tôi thì có liên quan gì đến tôi?”, Lý Thần hỏi.
Lý Minh Đường cười nhạo một tiếng, dữ tợn nói: "Đúng là một con chó chết tiệt!"
"Lý Thần, đi thôi".
Hoắc An Lan thực sự đã chán ngấy cái bản mặt của hai người này rồi, liền kéo Lý Thần rời đi.
"Dừng lại!"
Lý Minh Đường ngăn cản hai người bọn họ, chế nhạo Lý Thần: "Thằng nhà quê, không phải mày rất có năng lực sao? Bây giờ chỉ có thể trốn dưới đũng quần của con gái thôi à?"
"Đúng đấy, Hoắc An Lan, tôi khuyên em nên suy nghĩ kỹ.
Hôm nay anh Lý đã kiếm được 200 triệu tệ trên thị trường chứng khoán một cách dễ dàng đấy.
Thằng nhà quê bên cạnh em có làm được thế không?", Lưu Tử Hào cười lạnh nói.
Lý Minh Đường rất tán thưởng lời nói của Lưu Tử Hào, nghe xong liền đứng thẳng dậy, ra vẻ thản nhiên: "Cũng chỉ là 200 triệu thôi mà.
Tôi đã nhìn ra làn sóng thị trường này lâu rồi, biết rằng chỉ số chứng khoán Hồng Kông sẽ giảm mạnh lần này nên đã cố ý chuẩn bị tiền, cược giá giảm mà bán ra, cho nên chút tiền này cứ vậy rót vào tay thôi".
Nói xong, Lý Minh Đường nhìn Lý Thần, chế nhạo: "Thằng nhà quê đại lục, tao khuyên mày nên rời đi sớm đi, thành phố Hồng Kông, thật sự không phải nơi mày có thể đến đâu!"
Nghe vậy, Lý Thần cười nhẹ: "Kiếm được 200 triệu là nhiều lắm à?".