Vận May Đổi Đời

Chương 147: 147: Phải Thì Sao






“Con cháu nhà giàu như các anh không phải luôn nói thắng làm vua thua làm giặc sao? Bây giờ anh đã thua rồi đấy!”
Giọng nói của Lý Thần vang vọng khắp phòng VIP.

Mọi người nhìn Lý Thần bằng ánh mắt gần như nhìn thần tiên vậy.

Ngay cả khi anh em nhà họ Hoắc đã biết trước tất cả những điều này, bây giờ được xem lại cũng không khỏi thán phục.

Lý Thần lấy đâu ra sự dũng cảm, lấy đâu ra tầm nhìn, mà dám mua cổ phiếu của PCCW?
Thắng bại hai bên đã rõ, giữa đội giao dịch phía dưới đều xảy ra những thay đổi khác thường.

Vốn dĩ buổi sáng, ba giao dịch viên mà Lý Minh Đường dẫn tới nhìn Trương Tự Hưng bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ và coi thường.


Trương Tự Hưng và những người khác dù rất khó chịu nhưng cũng đành chịu, họ buộc phải nghe theo lời Lý Thần, vì vậy chỉ đành ngậm đắng nuốt cay.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Lý Thần đã thực hiện một đòn phản kích vô cùng đẹp mắt, trực tiếp đẩy Lý Minh Đường từ trên thiên đường xuống địa ngục.

Vì vậy, bây giờ những người dương dương tự đắc đã đổi thành nhóm Trương Tự Hưng rồi.

“Chậc chậc chậc, hai người các cậu nhìn cho kỹ”.

Trương Tự Hưng vắt chéo hai chân, lắc đầu nói với hai cấp dưới của mình: “Sau này khi các cậu chính thức ra nghề, cũng sẽ trở thành một quản lý như tôi, nhưng cần phải có chút tầm nhìn xa, nếu không sẽ giống như một số người, chọn nhầm chủ, thật là mất mặt”.

Những lời này khiến cho ba giao dịch viên trong nhóm của Lý Minh Đường lập tức sa sầm mặt mày, sắc mặt ai nấy khó coi vô cùng.

Nhưng năm đó PCCW chưa từng thấy lần nào tăng mạnh như vậy, khiến cho bọn họ không còn chút lý lẽ nào để phản bác.

Họ cũng phải công nhận rằng, đòn này của Lý Thần thật sự rất đẹp.

Lý Minh Đường nhìn chằm chằm Lý Thần bằng ánh mắt đỏ au như máu, nói bằng giọng cực kỳ u ám: “Có phải mày đã biết tin nội bộ từ sớm rồi không? Có phải Lý Khải cố ý bảo mày dụ tao vào cái bẫy này không?”
Lý Thần bình thản nói: “Phải thì sao mà không phải thì sao?”

Nói xong, Lý Thần quay đầu nhìn Lý Minh Đường, thản nhiên nói: “Có phải cái bẫy hay không, anh cũng thua rồi, nếu đã thua rồi, vậy thì nên thực hiện lời hứa của mình đi”.

Nhẹ nhàng nhường đường, Lý Thần cười nhẹ, nói: “Bò đi, bắt đầu từ đây, bò ra bên ngoài, một vòng quanh sở giao dịch”.

Giận dữ, nhục nhã, phẫn nộ, căm hận.

Hàng loạt cảm xúc đan xen khiến cơ thể Lý Minh Đường khẽ run lên, anh ta nghiến răng nghiến lợi, rơi vào tình thế khó xử.

Nếu như bò thì cả đời này anh ta không cần phải xuất hiện ở Hồng Kông nữa.

Không chỉ riêng anh ta, mà cả nhà họ Lý, thậm chí cả ông nội Lý Vạn Cơ đều sẽ bị người đời sỉ vả.

Lúc này anh ta bò ra ngoài, giây tiếp theo sẽ được lên trang thông tin lớn nhất của Hồng Kông, cả nhà họ Lý của anh ta sẽ mất mặt khắp Hồng Kông.

Nhưng nếu như không bò, người khác thì không bàn tới, nhưng chỉ riêng mình Hoắc Hoàn Vũ đã đủ khiến chuyện này truyền đi khắp nơi, đến lúc đó mình không chỉ mất mặt, còn biến thành một kẻ tiểu nhân.


Dù có lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì cũng là ngõ cụt.

Hít sâu một hơi, Lý Minh Đường nhìn chằm chằm Lý Thần, trầm giọng nói: “Làm người phải biết giữ đường lui, mày đừng có ép người quá đáng”.

Lý Thần cười khẽ một tiếng, thản nhiên mà thờ ơ nói: “Tôi ép người quá đáng, thế anh thì sao?”
Sắc mặt Lý Minh Đường đột nhiên đông cứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Thần, ở Hồng Kông, nhà họ Lý tao cũng được coi là gia đình giàu có hàng đầu, hôm nay nếu như tao bò ra ngoài, nhà họ Lý nhất định sẽ không tha cho mày”.

“Nào nào nào”.

Hoắc Hoàn Vũ không thích nghe những lời này, nói một cách đầy ẩn ý: “Nói cứ như nhà người khác không phải gia đình giàu có ấy nhỉ, nhà họ Lý anh không phục hả, được thôi, bảo bố anh tới tìm bố tôi? Nếu mà vẫn chưa phục thì bảo ông nội anh tới tìm ông nội tôi, thế nào?”.