Sau đêm đó, Junsu không nói tiếng nào với Yoochun, mặc dù gã đã xin lỗi và hứa không ghen bậy bạ, không đi chơi với ai cả, không đối xử thô bạo với cậu như thế nữa. Cũng sau đêm đó, cậu về nhà mẹ sau khi xin ông bà nội. Ông bà Park không đồng ý cũng không được, vì cậu xin với lí do là về nhà mẹ để dưỡng thai. Nhà họ Park từ trong ra ngoài, từ già đến bé, không ai không biết thiếu phu nhân nhà này đang mang thai, thế mà gã vẫn không biết gì. Đến khi gã lên công ty tìm cậu, thấy cậu ngất xỉu, gã mới hoảng hốt ẵm cậu như bay đến bệnh viện gần nhất. Gã quát tháo các bác sĩ trong bệnh viện, các y tá thì sợ hãi khi thấy gã gần như phát điên trước phòng cấp cứu. Gã ngồi đợi mà như đang ngồi trên đống lửa, miệng không ngừng cầu nguyện cho cậu.
“ Lạy chúa, con biết mình không làm tốt vai trò của một người chồng, nhưng con xin người hãy cứu cậu ấy! Cậu ấy là tất cả của con!!! Con biết con là một kẻ không ra gì, con luôn làm khổ cậu ấy, nhưng xin người hãy cứu cậu ấy!!! “
Cửa phòng cấp cứu bật mở, Yoochun lao tới nắm lấy tay người bác sĩ già đang bước ra, hỏi gấp gáp:
“ Bác sĩ, cậu ấy sao rồi? Cậu ấy có làm sao không? Cậu ấy bệnh gì, tại sao lại ngất như thế?”
Bác sĩ Choi trấn an gã:
“Park thiếu gia, xin hãy bình tĩnh! Thiếu phu nhân không sao cả. Chỉ là suy nhược cơ thể, lại có thai mà không ăn uống gì dẫn đến mất sức mà ngất xỉu thôi. Park thiếu gia, xin hãy yên tâm! “
“ Ông nói cái gì??? Vợ tôi……….. có……..thai …..sao? “ – Yoochun nghe xong câu nói thì ngạc nhiên hết cỡ, gã lắp bắp hỏi lại.
“ Vâng thiếu phu nhân đã mang thai hơn một tháng rồi. TôikhuyênPark thiếu gia nên chăm sóc cậu ấy tốt hơn. “
Đờ đẫn, gã gật đầu vô thức trước những lời bác sĩ Choi nói. Bước đến giường cậu, ngồi xuống vuốt ve nhẹ nhàng theo từng đường nét gương mặt cậu, gã nói khẽ:
“Susu, anh sai rồi! Anh đã sai khi làm em đau Su à! Xin lỗi em, em yêu…….”
Áp bàn tay cậu vào mặt mình, gã nghẹn ngào:
“ Susu, em tỉnh lại đi em…….. Tỉnh lại nhìn anh đi em……….. Con à, gọi umma dậy đi con, appa xin con đó!!! Em à, anh xin lỗi em, tại anh ghen, tại anh không tốt, anh không xứng đáng làm một người chồng…….. “
“ Hức……….hức ……..hức……… “ – Yoochun khóc khi thấy Junsu vẫn nằm im lìm trên giường. Chợt mấy ngón tay cậu khẽ động đậy, mệt mỏi, cậu mở mắt ra lạ lẫm. Cậu nhận ra đây không phải là phòng mình, bèn chống tay ngồi dậy thì thấy gã đang nhìn mình, bối rối cậu rụt tay về. Quay mặt về phía cửa sổ tỏ ý không muốn gặp gã, cậu lạnh lùng hỏi:
“Sao anh lại ở đây? Sao tôi lại ở trong đây? “
“ Susu!!! Em tỉnh rồi, em làm anh lo quá Susu!!! “ – Tuy biết cậu còn giận, nhưng vì đứa con trong bụng cậu, Yoochun mặc kệ thái độ hững hờ ấy. Gã âu yếm ôm cậu vào lòng, siết chặt cậu như thể sợ cậu biến mất. Gã thì thầm:
“Susu, anh xin lỗi em! Anh xin lỗi đã làm vậy với em, anh không biết em đang mang thai mà lại làm chuyện đó một cách thô bạo với em, anh xin lỗi vì anh đã ghen với HyukJae, sự thật là anh không hề muốn mất em đâu Susu!!!” – Nói xong gã khóc nức nở.
“ Thế anh có biết cảm giác khi người chồng đầu ấp tay gối của mình, người mình tin tưởng nhất cưỡng bức mình ra sao không? Sao anh không nghĩ đến cảm giác của tôi lúc đó? Tại sao hả? Anh nói đi!!! Anh nói anh ghen với HyukJae hyung, vậy còn tôi thì sao, tôi không biết ghen sao???? “
Junsu bùng nổ, cậu trút tất cả những uất ức mà cậu phải chịu mấy ngày nay vào người gã, vào từng cái đánh lên người gã.
“ Anh biết khi tôi gặp anh đang hôn cô ta, tôi đã uất hận thế nào không? Tôi giận, tôi buồn, tôi ghen, tôi đau, tôi chán nản… anh hiểu không Park YooChun??? Hôm ấy tôi muốn báo tin cho anh tôi có thai, nhưng không anh lại dành cho tôi một “món quà” bất ngờ đến vậy! Anh có biết khi tôi biết tôi có thai tôi vui lắm không? Tôi vui vì tình yêu của tôi và anh đã kết tinh trong tôi, nhưng khi nhìn thấy cảnh ấy, tôi đau lắm! Anh biết không? HẢ??? “ – Junsu trút bỏ mọi bực bội, cậu vẫn khóc, khóc rất nhiều. Mặc kệ cậu đánh Yoochun đau như thế nào, gã vẫn chịu đựng tất cả.
Siết chặt cậu hơn, gã nói:
“ Anh không hề biết em đã chịu đựng nhiều đau đớn như thế, tha lỗi cho anh nhé SuSu! Anh hứa từ nay anh không qua lại với ai nữa. Anh sẽ không ghen với HyukJae nữa. Anh yêu em Susu!!! Anh hứa đấy, hứa đấy!!! “
Junsu khóc nứa nở trên vai Yoochun, cậu biết gã đã biết lỗi của mình rồi và cậu biết cậu nên khoan dung mà tha lỗi cho gã. Và vì con, cậu sẽ tha cho gã.
“ Con à appa con biết lỗi rồi, nên tha thôi, con nhỉ?” – cậu suy nghĩ. Đẩy nhẹ gã ra, cậu nói nhưng không còn gay gắt nữa:
“ Tôi vì con mà tha thứ cho anh, nhưng nếu anh còn một lần nữa như thế tôi sẽ li dị với anh đấy, anh biết rồi chứ? “
Yoochun ôm chầm lấy cậu, hôn lên đôi môi đang vểnh lên mà mừng rối rít:
“ Cảm ơn em, Su à!!! Sẽ không còn lần tới nữa đâu, cảm ơn em! Cảm ơn em nhiều lắm, từ nay anh sẽ không về khuya nữa, không để em lo lắng nữa đâu!!! “
Cúi xuống hôn thật nhẹ lên bụng cậu như thể sợ thiên thần trong đó bị đau, gã cười nói:
“ Cảm ơn con, con yêu. Từ nay appa sẽ chăm sóc hai mẹ con chu đáo, appa sẽ không làm umma của con buồn nữa đâu! “
Nghe gã nói thế, cậu vui lắm. Vuốt nhẹ mái tóc của gã, cậu phụng phịu nói:
“ Con còn nhỏ lắm chưa biết gì đâu mà nói như thế. Hứa là từ nay không được như thế nữa rồi là anh không được tái phạm đâu đấy! Em yêu anh YooChun! “
Mừng rỡ, Yoochun cuốn Junsu vào một nụ hôn dài, và chỉ khi nghe tiếng gõ cửa gã mới chịu buông ra tiếc rẻ mà lên tiếng:
“ Vào đi! “
Cánh cửa bật mở, ông bà Park rảo bước vào. Yoochun đứng dậy nhường chỗ cho bà Park ngồi xuống bên cậu. Nắm lấy tay cậu, bà lo lắng hỏi:
“ JunSu cháu có thai mà sao lại làm việc nhiều thế chứ? Lại không chịu ăn uống đầy đủ nữa! Như thế là không được đâu đấy! Phải ăn uống nhiều vào, không được bỏ bữa! “
Cảm kích trước tấm lòng của bà nội chồng, cậu lên tiếng:
“ Cháu xin lỗi vì đã làm hai người lo lắng. Cháu hứa khi nào gần sinh con, cháu sẽ nghỉ làm mà! Cháu cảm ơn ông bà! “
Nghe cậu nói thế, ôngPark không hài lòng tí nào, ông nói:
“ Không được, cháu phải nghỉ làm ngay bây giờ thôi! Ở nhà dưỡng thai đi, công việc đã có chồng cháu lo rồi! Nghe lời ông, nghỉ đi cháu! Ông không muốn cháu dâu và cháu cố của ông vất vả đâu! Không lẽ họ Park nhà ta lại nghèo đến mức phải để cháu đi làm kiếm tiền trong lúc đang mang thai thế này à?”
Nghe vậy, Yoochun vui lắm, vì từ lúc biết Junsu có mang gã chỉ muốn cậu ở nhà. Gã đã không muốn cậu đi làm từ lúc mới cưới kìa, nhưng vì không muốn cậu buồn nên bất đắc dĩ gã phải cho cậu đi làm. Nay có ông nội gã nói thế, gã mừng rơn vội nói hùa theo:
“ Phải đấy Susu, em nên nghỉ ở nhà thôi! Anh không muốn em và con xảy ra chuyện giống hôm nay đâu! Nghe lời anh, ở nhà đi em! “
Biết không thể nào xin được nữa, Junsu khẽ gật đầu.
“ Vâng ạ , cháu nghe ông bà vậy. “
Mỉm cười hài lòng trước sự ngoan ngoãn của cháu dâu, ông bà Park vui lắm. Riêng gã, gã chỉ muốn nhảy cẫng lên thôi.
“ Hoan hô ông bà nội! Ông bà thật sáng suốt khi bắt vợ con nghỉ làm. Su à, từ nay anh không phải lo em đi làm gặp HyukJae nữa rồi!!!
Anh không thích em gặp HyukJae đâu Susu à, dù chỉ là gặp nhau bàn về công việc. Anh ghen lắm đấy!
Ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai đi vợ yêu. Anh yêu em nhiều lắm vợ à! Mà anh thì không muốn em vất vả, thế nên cứ ở nhà đi cưng ~~~ “
Junsu được xuất viện ngay trong ngày sau khi bác sĩ Choi khám lại và khẳng định cậu hoàn toàn khỏe mạnh, thai cũng ổn định. Nhưng bác sĩ Choi cũng khuyến cáo cậu nên nghỉ làm ở nhà dưỡng thai, vậy nên cậu đành chấp nhận vậy. Yoochun nghe bác sĩ nói thế thì cứ nhất nhất bắt cậu nghỉ làm, thôi thì đành nghe lời gã, vì bé con của cậu là quan trọng nhất mà!
—————————————
Từ ngày nhận lời đồng ý kết hôn với Jung YunHo , JaeJoong cứ thế nhốt mình trong phòng. Trừ những lúc ăn ngoài ra cậu không bước khỏi phòng dù chỉ là nửa bước. Ngồi sau chiếc đàn piano hướng ra cửa sổ, cậu đặt tay lên phím đàn dạo một bản nhạc. Từng nốt nhạc vang lên và từng giọt lệ rơi xuống từ gương mặt xinh đẹp đó. Ôi…….. sao mà buồn quá! Cậu khóc vì cái gì đây, vì ai đây??? Đúng là cậu chưa có người yêu, nhưng chưa chắc là cậu chưa thương thầm nhớ trộm ai.
Bản nhạc này, cậu đàn cho người ấy, cái người mà cậu đã gặp khi cậu đang du học tại Paris. Choi SiWon, cái con người mà cậu đã thương thầm nhưng không dám nói ra vì tính nhút nhát của mình. Cho đến tận khi anh đi cậu cũng vẫn chưa dám nói. Cậu dự định về nước cậu sẽ đi tìm anh, lấy hết can đảm ra nói với anh rằng cậu yêu anh. Nhưng dự định đó đã không thực hiện được rồi, vì chỉ còn ngày mai nữa thôi, cậu sẽ lên xe hoa về với người ta.
Khi còn ở bên Pháp, JaeJoong biết SiWon cũng yêu cậu, nhưng anh lại không nói ra vì cậu là con trai của một nhà tài phiệt còn anh chỉ là một kẻ khố rách áo ôm được đi tu nghiệp mà thôi. Anh lấy gì mà đảm bảo tương lai cho cậu bây giờ? Với lại, chưa chắc gì cha mẹ cậu đã chịu anh, một kẻ mồ côi không nơi nương tựa vươn lên xã hội bằng chính sức của mình. Vậy thì thử hỏi anh có dám chắc anh lo cho cậu được không khi mà thân anh anh lo còn không nổi? Vì thế anh đành câm nín về nước, mang theo mối tình thầm kín của mình. JaeJoong biết những điều ấy qua một người bạn của anh ư, sau khi nghe bạn của anh kể lại cậu đã tự trách mình rằng tại sao mình đã quá vô tâm không nghĩ đến mặc cảm của anh. Vì thế, cậu quyết định về nước tìm anh sau khi tốt nghiệp xong.
Nhưng người tính không bằng trời tính, vừa về nước được 2 ngày JaeJoong đã buộc phải kết hôn với người cha mẹ đã sắp đặt. Cuộc hôn nhân này nhằm trả cái ơn ngày xưa cha mẹ cậu đã được gia đình người chồng cậu sắp kết hôn giúp đỡ. Phận làm con, cậu không thể cãi lời cha mẹ, chỉ còn biết chấp nhận mà báo hiếu, đền đáp công ơn dưỡng dục sinh thành của họ.
Bản nhạc chấm dứt cũng là lúc JaeJoong gục đầu xuống phím đàn khóc nức nở. Tiếng đàn này là tiếng lòng cậu, cha mẹ cậu vui bao nhiêu thì cậu buồn bấy nhiêu. Chỉ còn lại đêm nay, chỉ còn đêm nay cậu được làm Kim JaeJoong thôi, ngày mai cậu sẽ là Jung JaeJoong mất rồi. Chỉ còn lại đêm nay cậu còn được nhớ về anh thôi, ngày mai trên đường đời cậu chỉ được nghĩ về người chồng của mình, Jung YunHo.
Cậu ghét con người đó, cậu không muốn lấy hắn ta, nhưng cậu không thể từ chối cha mẹ của mình. Nhắm mắt để không nhớ đến anh nữa, lau đi gương mặt ướt đẫm của mình, cậu nhìn đăm đăm về phía ban công. Nhớ về quãng thời gian khi còn bên Paris cùng anh, cậu cười thật nhiều khi nghĩ về nó.
——-Flash Back——-
“ JaeJoong à! Hôm nay cậu có muốn đi đến một shop thời trang nào đó mua quần áo cho lễ hội không? “ – Nicolas, một người cùng lớp với JaeJoong rủ rê.
“ Uhm, cũng được, hôm nay mình cũng không có bài tập gì nhiều, mình sẽ đi với cậu, Nick à!” – Cậu trả lời rồi dọn dẹp sách vở vào cặp cùng Nick đi ra khỏi lớp.
Trong khi đợi cậu bạn lựa chọn những phụ kiện cho bộ lễ phục, JaeJoong đi quanh cửa hàng lựa chọn cho mình một bộ vest để dự lễ. Nhìn thấy bộ vest ưng ý, cậu với tay định lấy thì một bàn tay khác chạm vào tay cậu. Rụt tay, cả hai nhìn nhau ngượng ngịu.
“ Xin lỗi, cậu có thể nhường bộ vest này cho tôi không? Tôi đang cần gấp.” – Anh hỏi.
“ Vâng, anh cứ lấy, tôi cũng không cần lắm đâu! “ – cậu trả lời.
“ Cảm ơn cậu nhiều. Tôi hơi tò mò, cậu là người Hàn đúng không? “ – anh nhìn cậu đăm đăm. Tuy hơi khó chịu trước ánh nhìn của anh, cậu vẫn nói.
“ Vâng! Tôi là người Hàn, có chuyện gì không ? “ – cậu hỏi ngược lại.
“ Chỉ là tôi hơi tò mò, vì nhìn cậu không giống người bản xứ cho lắm. Thôi chào cậu, tôi xin phép! “ – Nói rồi anh ta cầm bộ vest đến quầy tính tiền. JaeJoong tiếp tục lựa chọn cho mình bộ khác, nhưng không ưng ý được bộ nào nữa. Cậu đi đến ngồi xuống ghế chờ bạn mình.
“ JaeJoong! Cậu không lấy cho mình một bộ lễ phục à? “ – lúc này Nicolas ngồi xuống cạnh cậu hỏi.
“ Không! Mình không thấy bộ nào hợp với mình cả. Cậu chọn xong chưa? “ – JaeJoong bỏ quyển tạp chí xuống bàn nhìn cậu bạn.
“ Xong rồi, đợi tính tiền nữa là xong! Cậu có định đi uống một chút gì đó không? Mình bao! “ – Nick rủ rê.
“ Mình phải về, không thì ông bà sẽ cuống cuồng đi tìm mình mất!“ – cậu trả lời.
“ Tiếc nhỉ! Nhưng thôi, cũng trễ rồi , mình nghĩ cậu nên về thôi……………” – Nick vừa nói vừa chỉ tay ra phía cửa thì JaeJoong thấy ông quản gia nhà cậu đang đi vào.
“ Thiếu gia! Ông bà bảo tôi đến đón cậu về, cũng đã trễ lắm rồi!”
JaeJoong đứng dậy theo quản gia Lee ra xe về. Đấy là lần đầu cậu gặp anh, nó không để lại ấn tượng sâu sắc gì cho cậu. Nhưng lần thứ hai cậu gặp anh là trong buổi tiệc chiêu đãi của nhà ông bà ngoại của cậu, hôm ấy anh quên mang theo thư mời nên không được vào dù anh năn nỉ hết lời với bảo vệ. Vừa lúc đó, JaeJoong đi vào. Thấy anh – người hôm trước lấy cùng bộ vest với cậu đang xin bảo vệ cho vào buổi tiệc, cậu tiến lại nói với hai người bảo vệ đang đứng trước cổng:
“ Anh ta là bạn tôi. Chúng tôi đi chung. “
Nói rồi cậu nắm lấy tay anh đi vào sảnh tiệc. Đến nơi, buông tay anh ra cậu nói:
“ Được rồi! Coi như tôi giúp anh lần nữa rồi! Chào anh! “ – Cậu nói rồi quay bước đi về phía ông bà Kim. Chợt anh gọi cậu lại:
“ Cảm ơn cậu! Tôi là Choi SiWon, xin hân hạnh được làm quen với cậu!”
Anh chìa tay bắt theo phép lịch sự.
“ Tôi là Kim JaeJoong. Gọi tôi là JaeJoong được rồi! “ – Cậu lịch sự bắt tay lại.
“ Oh! Thì ra cậu là cháu của ông bà nghị sĩ Kwon Sang Woo, Kwon BoA sao? Thật là may mắn cho tôi lắm! “
JaeJoong chỉ cười không đáp vì cậu không thích ai nói cậu là cháu của nghị sĩ. Mặc dù quả thật cậu là cháu cưng của hai người.
“ Tôi nghe nói ông bà Kwon có 4 người cháu trai nhưng chưa được diện kiến lần nào. Nay gặp được cậu thật vinh hạnh cho tôi quá! “ – Siwon mừng như bắt được vàng.
“ Thì bây giờ anh gặp được tôi rồi đấy! Anh có muốn uống gì không? “ – JaeJoong khéo léo chuyển đề tài.
“ Cái gì cũng được! “ – Siwon nói. Đúng lúc đó, người bồi bàn đi ngang qua, trên tay là mâm đựng những ly rượu Champane các loại. JaeJoong lấy hai ly một cho mình một cho anh, cậu mời:
“ Mời anh! “
JaeJoong uống một ngụm cho có lệ vì cậu không uống được nhiều. Trong này quá ngột ngạt, cậu không thích thế nên rủ anh ra ban công đứng cho thoáng mát, và dĩ nhiên là anh đồng ý. Ai lại nỡ từ chối một người đẹp như cậu!
Sau buổi tiệc, cậu và anh gặp nhau vài lần trên đường cho đến khi cả hai gặp nhau lại một buổi sinh nhật của bạn hai người. Anh và cậu cảm thấy trái tim của mình đập lỗi nhịp khi cả hai nhìn nhau. Từ đó cả hai gặp nhau thường xuyên hơn, cả anh và cậu đều cảm nhận được tình cảm của cả hai có cái gì đó không thể thiếu.
Đến một ngày, anh gặp cậu, nói anh sẽ về Hàn trong hai ngày nữa. Tâm trạng của cậu khi đó thật không có gì diễn tả nổi, có một chút gì đó nuối tiếc, một chút gì đó buồn bã. Và đến ngày anh lên máy bay thì cũng là lúc cậu nhận ra cậu yêu anh. Cậu vội vàng chạy như bay đến sân bay, nhưng chiếc máy bay đã mang anh đi xa mất, để cậu lại với những nỗi niềm chưa thể nói ra. Khi anh đi được vài ngày thì một người bạn của anh đến tìm cậu và đưa cho cậu một bức thư, nói là anh gửi cho cậu. JaeJoong xúc động cầm lá thư từ tay người bạn ấy và cảm ơn người ấy đã đưa giúp bức thư. Nhờ quản gia tiễn người bạn đó về, cậu về phòng mở bức thư của anh mà đọc:
Gửi JaeJoong
Khi em nhận được bức thư này thì anh không còn ở Paris nữa . Điều đầu tiên anh muốn nói với em là anh yêu em, JaeJoong à! Anh yêu em khi anh và em lần đầu gặp nhau tại cửa hàng quần áo. Khi đó anh thấy em như là một thiên thần để rồi khi ra về anh đã hối tiếc khi không hỏi tên của thiên thần ấy. Nhưng em biết không, ông trời không phụ lòng người, thế nên anh lại được gặp lại em tại buổi tiệc chiêu đãi. Em có biết là anh vui đến mức nào không? Anh vui vì anh biết được tên em, nhưng có một nỗi buồn len lỏi trong tim anh vì anh biết anh không xứng đang với em, vì em là một thiếu gia nhà quyền thế trong khi anh chỉ là một kẻ khố rách áo ôm, một người mồ côi cả cha lẫn mẹ. Anh thì lấy gì đảm bảo được tương lai cho em đây?
Em à, em biết không, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh yêu em, anh sẽ cố gắng làm việc thật tốt để cưới được em. Vì em, anh sẽ cố gắng làm việc. Nhưng JaeJoong à, anh không thể làm được điều đó. Những lần cùng em đi chơi, anh suy nghĩ rất nhiều về em. Em là một thiếu gia, còn anh là một kẻ bần hàn, mọi người sẽ nghĩ sao hả? Anh không muốn em bị mọi người chê trách khi quen anh. Nếu anh quen em thì mọi người sẽ nhìn em sao đây? Trong mắt mọi người anh chẳng khác nào là một con đỉa mà đeo chân hạc. Chưa kể khoảng cách giai cấp chúng ta quá xa nhau. Em là cháu của một nghị sĩ, còn anh là gì cơ chứ? Chỉ là một kĩ sư đi tu nghiệp. Vì tương lai của em, anh phải rời xa em thôi JaeJoong à. Sau này trên đường đời, nếu có gặp nhau, hãy xem nhau như là bạn thôi em nhé. Anh mãi yêu em, JaeJoong. Em phải sống cho hạnh phúc nhé! Tạm biệt, JaeJoong! Anh đi đây!
Kí tên
Choi SiWon
Đọc xong bức thư anh gửi cho cậu, cậu khóc như mưa. Cậu tự hỏi mình giàu có là một cái tội sao, cậu sinh ra trong một gia đình quyền quý là cái tội sao? Anh yêu cậu cũng là cái tội sao?
“ SiWon à, em yêu anh, mặc kệ mọi người nói như thế nào, em vẫn yêu anh! Sao anh không nói với em là anh yêu em chứ, sao đến khi anh ra đi anh lại nói như thế chứ? Anh không tin em sao SiWon? “ – JaeJoong khóc và gọi tên anh. Khi biết anh về Hàn, cậu cũng muốn về lắm. Nhưng JaeJoong còn đến 3 năm học nữa mới kết thúc khóa học, cậu đành gói trọn nỗi niềm đó vào lòng chờ ngày trở về, đến lúc đó cậu sẽ đi tìm anh mà nói hết tất cả nỗi niềm của cậu trong những năm qua. Nhưng giấc mơ được nói yêu anh, được cùng anh nắm tay nhau vào lễ đường nay đã không thành rồi. Ngày mai, cậu sẽ thuộc về người khác rồi nhưng trái tim cậu sẽ luôn luôn hướng về anh thôi.
——-End Flash Back——-
Gạt đi giọt nước mắt còn sót lại trên đôi mi cong vút, JaeJoong lặng lẽ đi đến nằm xuống chiếc giường êm ái. Chỉ còn vài giờ nữa thôi, cậu sẽ trở thành vợ người ta rồi. Nhắm mắt, cậu chìm vào giấc ngủ. Sáng mai, Kim JaeJoong sẽ trở thành Jung JaeJoong của Jung YunHo, chứ không phải là Choi JaeJoong của Choi SiWon. Cậu nấc lên rồi nói khẽ:
“ Choi SiWon, tạm biệt, tình yêu của tôi… “
…
Mới sáng sớm, JaeJoong đã nghe dưới nhà ồn ào. Cậu mệt mỏi dụi mắt bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, vận vào người bộ vest trắng có một dải lông vắt lên vai. Cậu hơi khó chịu vì nó không đi kèm theo chiếc áo sơ mi. Nhưng thật sự mà nói, bộ vest hợp với dáng người của cậu, đi cùng bộ vest là đôi giầy cũng màu trắng. Nhìn cậu giờ như một thiên thần giáng thế.
Chải lại mái tóc màu đen, JaeJoong ngồi xuống ghế để nhân viên trang điểm cho cậu. Mà cậu vốn đẹp sẵn rồi nên họ rất khó mà làm cho cậu đẹp hơn nữa, cái đẹp của cậu khiến người đối diện phải ngây ngất vì nó.
“ JaeJoong à, con xong chưa? Nhà trai đến rồi đấy!” – bà Kim đi vào hối thúc.
“ Con xong rồi mama! “ – JaeJoong trả lời bà, cậu đứng dậy đi về phía bà và ôm bà mà nói. – “ Mama, con đi rồi mama và papa phải giữ gìn sức khỏe đó. Con sẽ nhớ hai người lắm! “
“ Được rồi! JaeJoong à, con nhớ những gì mama dặn con rồi chứ? Cố gắng sống tốt con nhé! Mama sẽ nhớ con lắm! “ – Lau vội giọt nước đang chực chờ rơi ra, bà Kim ôm lại cậu. Đúng lúc đó YeSung – anh trai thứ 3 của cậu – đi vào.
“ Mama à, đến giờ rồi! “
“ Mama biết rồi! JaeJoong à, nhớ những gì mama nói đấy!” – Ôm cậu một cái nữa, bà Kim lúc này mới buông cậu ra. YeSung cũng ôm cậu một cái rồi nói:
“ Joonggie của chúng ta lớn rồi! Lấy chồng rồi nhớ phải biết tự lo cho mình đấy! Sống thật hạnh phúc nhé em trai cưng của hyung! “
Vỗ vai cậu, YeSung cười rồi bước ra ngoài.
Ngoài vườn, không khí thật náo nhiệt. Ông Kim, HeeChul và HanKyung lo tiếp khách, YeSung và YooChun chạy tới chạy lui chỉ đạo, JunSu được đặc cách không phải làm gì hết với lí do có thai, cấm đi lại lung tung không tốt cho sức khỏe bà mẹ và trẻ em. (^^) Đám cưới của cậu theo ý nhà họ Kim thì muốn tổ chức ở nhà thờ nhưng nhà Jung thích làm ở nhà, phần vì bà Jung, phần vì tổ chức ở nhà thì khách mời sẽ đông hơn vì đâu có nhà thờ nào chứa được ba ngàn khách mời đâu. Thế nên đành tổ chức ở nhà vậy. Cha xứ được mời đến chúc phúc cho đôi uyên ương.
Bà Jung dù bệnh nằm liệt giường nhưng hôm nay cũng cố gượng dậy đến lễ cưới. Jung YunHo hôm nay hắn rất đẹp trong bộ vest đen cách tân, cơ bắp hắn như được phô bày ra, trên gương mặt tỏa ra một cái nhìn đầy bá khí, lạnh lùng. Ông Jung và bà Jung rất vui khi cưới được con dâu như ý muốn, chỉ có hắn mặt không vui cũng chẳng buồn. Bởi lẽ, trái tim hắn đang rất đau. ChangMin em trai hắn thoáng nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền khẽ nhắc nhỏ:
“ Hyung à! Em nghĩ hyung nên tươi cười chút xíu, đừng làm vẻ mặt như vậy appa và umma sẽ không vui đâu! “
“………………………” – hắn im lặng không đáp
Nói hắn phải vui lên sao? Nực cười!!! Yunho nhếch môi cười chua chát, làm sao hắn có thể vui được khi lấy người mình không yêu??? Có ai hiểu được cho hắn không??? Yêu một người mà phải lấy một người khác, có nỗi đau nào bằng nào nỗi đau này??? Hắn muốn mặc kệ tất cả, đạp đổ tất cả, nhưng câu nói tức giận của cha, ánh mắt thất vọng của mẹ, cái nhìn đầy oán trách của em, làm sao hắn có thể chịu đựng???
Nhưng…
Nhìn người con trai đang được ông Kim dắt tay đi vào lễ đường, bất giác hắn thấy cậu sao yếu đuối quá. Có lẽ cậu cần một người nào đó che chở, nhưng người đó nhất định không phải là hắn… Vì sao ư? Đơn giản là hắn không yêu cậu, nên hắn không có lí do gì phải bảo vệ và che chở cho cậu cả. Người hắn muốn bảo vệ và che chở là cô ấy, Tiffany, chắc giờ đây cô ấy khóc nhiều lắm vì hôm nay là đám cưới cậu và hắn.
Được ông Kim dắt tay vào, JaeJoong đảo mắt nhìn quanh quang cảnh hôm nay, khung cảnh thật đông vui nhộn nhịp. Khi cậu tiến vào lễ đường, mọi ánh nhìn đều hướng về phía cậu. Bất giác JaeJoong hơi ngượng ngùng vì có vài tiếng trầm trồ, khen ngợi:
“ Cậu ta đẹp quá!”
“ Thật là xứng đôi vừa lứa!”
“ Môn đăng hộ đối~ “
Nắm chặt bó hoa cưới trong tay, JaeJoong tiến đến bên cạnh Yunho. Bất giác hắn đưa tay đỡ lấy cậu, khiến cậu rùng mình. Đôi tay hắn, nó lạnh quá. Cái ôm của hắn lạnh đến nỗi làm cậu run người.
Vị cha xứ già mỉm cười hiền hòa nhìn cậu và hắn, ông làm phép trước chúa và cầu chúc cho cả hai.
“ Jung YunHo, con có đồng ý lấy Kim JaeJoong làm vợ con, kể cả khi sung sướng hay đau khổ, bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo nàn, con vẫn yêu JaeJoong không?”
“ Con đồng ý. “
“Kim JaeJoong , con có đồng ý lấy Jung YunHo làm chồng, kể cả khi sung sướng hay đau khổ,bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo nàn, con vẫn yêu Yunho không?”
“Con đồng ý. “
“ Ta tuyên bố, hai con là vợ chồng kể từ giờ phút này và mối quan hệ này không bao giờ bị cắt đứt. Xin hãy trao nhẫn và chú rể hãy hôn bạn đời của mình. “
Dứt lời, một đôi đồng nam đồng nữ đi vào, cầm trên tay là một cái gối có cặp nhẫn. Hắn lấy một chiếc nhẫn đeo vào cho cậu, nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu mà siết chặt làm cậu khẽ nhăn mặt, chiếc nhẫn bạch kim nạm kim cương như thể là cái thứ sẽ suốt đời trói buộc cậu lại. JaeJoong mím môi đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay hắn. Cậu làm một cách máy móc theo chỉ dẫn nhỏ của bà Kim.
Ngay lúc đó, Yunho chợt vòng tay qua eo siết chặt cậu vào hắn, hôn lên đôi môi hồng mọng của cậu. Nó thật ngọt, rất ngọt, đây là lần đầu tiên hắn được nếm một đôi môi ngọt đến như vậy. Kể cả Tiffany, người yêu hắn, cũng không có được hương vị như vậy. Luyến tiếc rời môi cậu trong tiếng tung hô của mọi người, Yunho ôm cậu thật chặt và đi xuống lễ đường. Mọi người nhập tiệc, riêng hắn vẫn ôm chặt lấy cậu, đi mời khách từng bàn. Đến bàn nào hắn và cậu cũng đều bị ép uống, nhưng vì tửu lượng của cậu không cao nên khi các bậc trưởng bối mời hắn đành uống giúp cậu. Sang đến bàn của bạn bè, hắn như muốn gục đi. Nhưng tiệc còn chưa tan, hắn cố gắng gượng. Thấy vậy ông Jung khẽ bảo JaeJoong:
“ Con đưa chồng con về nghỉ đi, ở đây có ta và ChangMin lo được rồi!”
JaeJoong gật đầu lễ phép:
“ Vâng thưa appa, chúng con xin phép! “
Một tên đàn em phụ cậu đỡ hắn ra xe chạy về nhà.
JaeJoong vất vả dìu Yunho vào phòng của hai vợ chồng. Đặt hắn nằm nghỉ trên giường, cậu đi qua phòng mẹ chồng thỉnh an bà. Vì lúc làm lễ xong bà đã về nên cậu không được chào bà.
“ Thưa umma, con vào được chứ ạ? “
Bà Jung đang ngồi đọc sách thì nghe tiếng cậu gọi, liền nói vọng ra:
“ Con vào đi JaeJoong. “
Đẩy nhẹ cửa, cậu bước vào quì xuống chào bà Jung:
“ Con chào umma. Umma đã khỏe hơn chưa ạ? “
“Được rồi con dâu, đứng lên đi nào! Lại đây ngồi với ta!!! “
Cậu đứng dậy đi về phía trường kỷ ngồi xuống cạnh bà Jung. Vuốt mái tóc đen mềm của cậu, bà âu yếm.
“ Con thật xinh đẹp, JaeJoong. Umma tin YunHo sẽ yêu con lắm, con dâu! “
JaeJoong cảm nhận hơi ấm từ người bà Jung, bất giác cậu nhớ đến mama của cậu. Mới đi lấy chồng có nửa ngày mà cậu đã thấy nhớ bà rồi.
“Umma nên nghỉ sớm đi ạ. Umma đã mệt từ sáng đến giờ rồi. “ – JaeJoong quan tâm.
“ Uhm, được rồi, ta không sao. Con nên chăm sóc cho chồng con đi. Nó say lắm rồi đó!” – Bà Jung mỉm cười. Biết là tránh không khỏi, cậu vâng lời về lại phòng của hai vợ chồng.
Về đến phòng, JaeJoong thấy Yunho đã tỉnh và đang ngồi ở mép giường. Nhìn cậu, hắn lạnh lùng bảo:
“ Đi đâu giờ mới về vậy? Còn không mau giúp tôi đi tắm đi, đứng đó làm gì ? “
Sợ hãi nhìn hắn, cậu nín thinh không dám nói gì. Chỉ lẳng lặng soạn quần áo cho hắn, rồi vào phòng tắm pha nước cho hắn.
“ Em chuẩn bị xong rồi. Anh vào tắm đi! “ – JaeJoong nhỏ nhẹ. Yunho cảm thấy bực thực sự khi phải nghe giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng ấy của cậu. Hắn hứ nhẹ rồi cầm khăn đi vào phòng tắm.
Đợi đến khi hắn vào phòng tắm, cậu mới có dịp nhìn ngắm căn phòng kĩ càng hơn. Tường được sơn một màu trắng tinh khiết, chiếc giường tân hôn thuộc loại king-size được phủ một tấm drap cũng màu trắng. Đầu giường treo tấm hình chụp lúc hắn hôn cậu trong lễ đường được phóng to treo lên.
Hắn tắm xong đi ra làm cậu giật mình quay lại, cúi gằm mặt xuống do xấu hổ vì thấy hắn đi ra chỉ quấn trên người độc nhất chiếc khăn tắm, phô bày thân hình quyến rũ. Hắn lên tiếng:
“ Em đã là vợ tôi rồi, có gì mà phải mắc cỡ? Hay là tôi không đáng để em nhìn? Như em biết đấy, tôi với em kết hôn chỉ theo sự sắp đặt của hai bên gia đình. Tôi biết em sẽ bị thiệt thòi khi về làm vợ tôi. Tôi cũng có người yêu rồi. Như vậy nhé , để đền bù cho việc em về làm vợ tôi, sau một năm kết hôn chúng ta sẽ li hôn, bù lại em được 20% trong tập đoàn Jung.Corp. Em nghĩ thế nào? Điều kiện quá hấp dẫn mà đúng không? Trước thời hạn một năm, trước khi chúng ta li hôn, không ai xâm phạm ai, em muốn làm gì cũng được, chỉ cần đừng làm mất mặt họ Jung thôi là ổn. Căn phòng này em có thể sử dụng theo ý em, tôi sẽ không bước chân vào phòng này đâu. Tôi sẽ ngủ phòng dành cho khách, vì thế em cứ tùy ý sử dụng nó! “
Những lời hắn nói ra, cậu chẳng thể tin vào tai mình. Đây là Jung YunHo sao, đây là người mà cha mẹ chọn cho cậu đấy sao??? Bất động một hồi rồi nhìn hắn chằm chằm, cậu lên tiếng:
“Anh nghĩ em lấy anh vì tiền sao? Anh nghĩ đồng tiền có thể mua được tình cảm con người sao? Đúng là em lấy anh do hai bên cha mẹ sắp đặt, nhưng xin lỗi anh, em không phải lấy anh vì tiền, nếu anh nói đền bù thiệt hại cho em thì em nghĩ 20% đó không thấm gì với nhà em đâu.” – cố kìm tiếng nấc,cậu nhìn hắn chán nản. –“ Anh làm em thật sự thất vọng về anh đấy Yunho. “
Để mặc hắn ngồi ngẩn người ra nhìn cậu, cậu bước vào phòng tắm. Trút bỏ bộ vest cưới, ngâm mình trong làn nước ấm, từng giọt nước mắt lăn dài trên má cậu. JaeJonog ngồi bó gối trong bồn, cậu tấm tức khóc, khóc cho mối tình câm nín của cậu, khóc cho cuộc hôn nhân của cậu, khóc cho chính cậu vì bị coi thường.Tại sao cậu phải bị như thế??? Có đáng không??? Khi cậu nói cậu chấp nhận cuộc hôn nhân này, cậu không hề nghĩ Yunho lại có thể khinh thường mình đến vậy.