Vẫn Mãi Bên Em

Chương 37: Một Đêm Trong Không Gian






Edit: Shuri
Beta: Sâu
Trước tiên, Diệp Thu đem sườn đã chuẩn bị, cùng ngó sen được cắt thành khối bỏ vô nồi, chưng nhỏ lửa.

Vì món này khá mất thời gian nên phải làm trước.
Gà hầm hạt dẻ, vịt kho bia khoai tây, thỏ nướng, ngoài ra còn có tôm hấp, cua hấp, lươn xào rau hẹ.

Lại làm một phần cà tím nướng mỡ hành, kèm nước sốt đặc chế, cực kỳ ngon.
Trứng tráng ớt xanh sáng rõ ngon miệng, còn có một đĩa rau trộn cà chua.
(Shuri: không biết mấy cái này, nên nếu có sai thì dân tình bỏ qua cho (^_−)−☆)
Tổng cộng mười món ăn, đủ một bàn, phong phú mỹ vị, muốn chảy nước miếng.
Xong xuôi cũng đã gần bảy giờ rưỡi, Diệp Thu ra ngoài không gian, tìm Vương thẩm báo tối nay không ăn cơm, rồi vội vàng về phòng, một lần nữa vào không gian.
Sắp đến tám giờ, ngoài miệng căm giận, nhưng Diệp Thu vẫn ngoan ngoãn cầm quần áo vào phòng tắm, còn đỏ mặt đặc biệt ngượng ngùng mặc một cái quần lót bó sát.

Lúc trước có sắp xếp lại kho hàng, Diệp Thu cư nhiên còn phát hiện trong kho có một đống đồ tình thú, nào quần lót tình thú, roi, còng tay, bóng rung, quả thật khiến cậu không thể nào hình dung nổi, chỉ còn cách đem mấy thứ này giấu càng sâu, cũng cầu nguyện Diệp Cẩn không phát hiện ra.
Đương nhiên, lúc giấu đồ vẫn không quên vụng trộm để lại một lọ bôi trơn, dù sao...thứ này vẫn cần đến a...
Tỉ mỉ rửa sạch mọi nơi trên cơ thể, thời điểm Diệp Thu thơm ngào ngạt ra khỏi phòng tắm, Diệp Cẩn đã ngồi trên giường nhìn thư Diệp Thu viết trước đó.
Diệp Thu vừa ra, hắn liền cảm giác được mà ngẩng đầu nhìn về phía cậu, trong mắt bùng lên ngọn lửa làm cho người ta không thể bỏ qua.
Diệp Thu có chút ngượng ngùng, làn da bị hơi nóng huân hồng nay lại tăng thêm mấy phần, nhìn qua càng thêm mỹ vị.
Nghĩ đến thành quả mà mình vội càng chuẩn bị cả một buổi chiều, Diệp Thu ngoắc ngoắc khóe môi, "Anh ăn chưa?"
Diệp Cẩn đứng lên đi về phía cậu, "Còn chưa." Hắn đã sớm phát hiện Diệp Thu chuẩn bị bữa tối trong không gian, sao có thể ăn trước.
Ánh mắt lộ ra vui sướng, Diệp Thu chủ động kéo tay hắn, "Đi ăn đã, em làm nhiều đồ ăn lắm."
Theo bước Diệp Thu, Diệp Cẩn nói: "Không nói trước, lỡ anh ăn trước rồi thì sao?"
Diệp Thu dừng một chút, nghiêng đầu nhìn hắn: "Làm sao..."
Gợi lên khóe môi, Diệp Cẩn dùng tay kia xoa bóp má cậu, "Ngốc nghếch."
Diệp Thu liếc mắt trừng trừng, lại kéo tay hắn đến bên bàn.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Diệp Cẩn vừa lòng gật đầu, nhìn cậu một cách tán thưởng.
Diệp Thu đắc ý chọn mi, chạy đi xới cơm.
Ngồi đối diện, Diệp Thu ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩn, chỉ liên tiếp xới cơm, ăn đồ ăn, bởi ánh mắt Diệp Cẩn vẫn luôn dừng trên người cậu, làm cho người ta cảm thấy như hắn không phải đang ăn cơm, mà là đang ăn cậu...
Nhiều đồ ăn như vậy, căn bản hai người ăn không hết, ăn xong Diệp Thu dọn dẹp bát đũa, phát hiện các món hầu như chỉ ăn được một chút, nhưng đĩa lươn xào rau hẹ lại hết sạch.
Diệp Thu chọn mi, không nghĩ là Diệp Cẩn lại thích ăn món này?
Diệp Thu không hề phát hiện khi Diệp Cẩn nhìn bàn đồ ăn kia có điều suy nghĩ, ánh mắt ý vị thâm trường.
Vốn rửa dọn xong, Diệp Thu chuẩn bị cùng Diệp Cẩn nói về chuyện Dụ Thụ cùng Vương gia thôn, nhưng vừa buông tay, Diệp Cẩn đã một phen khiêng cậu lên, trực tiếp vào phòng ngủ.
Khi bị đặt lên cửa hung hăng hôn môi thì Diệp Thu mới phản ứng lại, nhưng lửa nóng trong khoang miệng, cùng bàn tay đang không ngừng xoa nắn trên người khiến cậu không thể nói ra lời.
Quần áo được cởi ra từng cái một, Diệp Cẩn nhìn đến quần lót bó sát lấy vật nọ tạo thành đường cong hoàn mỹ, dục hỏa càng lớn, tay không chút do dự phủ lên, môi lưỡi lưu luyến trên cổ, trên ngực, từng dấu răng khi nhẹ khi nặng tạo nên ấn ký của hắn trên cơ thể Diệp Thu, tiếng thở dốc cùng nhiệt độ không ngừng tăng cao...
Chân bị gác lên bả vai Diệp Cẩn, Diệp Thu đã sớm trầm mê...
Rên rỉ mê loạn, thân thể giao hợp, tầm mắt lay động, dịch thể trên người, mồ hôi trên mặt, ánh mắt đầy lửa của hắn.
Đêm, còn rất dài.
Diệp Thu thở hắt ra, nằm trên giường đã đổi khăn trải mới, cửa sổ mở ra, gió nhẹ mang đi mùi hoan ái trong phòng.
Tiểu biệt thắng tân hôn, tuy rằng cơ thể cảm thấy thập phần mệt mỏi, nhưng không thể phủ nhận, hiện tại cậu cảm thấy phi thường thỏa mãn cùng hạnh phúc, giống như chỉ cần tựa vào lòng Diệp Cẩn như bây giờ, liền có được cả thế giới.
Cách hừng đông còn vài tiếng, hai người không tính ngủ, vẫn duy trì tư thế ôm nhau thân mật, thấp giọng trò chuyện.

Vì lúc trước Diệp Thu đã viết rõ về chuyện hai anh em Dụ Thụ, nên lần này chủ yếu là Diệp Cẩn nói cho cậu tình huống ở Vương gia thôn.
Thôn kia rất nhỏ, đại khái có hơn ba mươi hộ, khoảng một trăm nhân khẩu.
Thời điểm mạt thế đến, thôn này khá hẻo lánh, ba phía là núi, một phía là sông, cách thôn trấn khác rất xa, giao thông không quá thuận lợi, cả thôn chỉ có một cây cầu đá được xây dựng từ trăm năm trước để thông với bên ngoài.
Phải nói đến trước kia, một vị tiền bối cách mấy trăm năm của Vương gia, đắc tội với đại quan ở Kinh thành, sau đó lại mang theo tộc nhân, đào vong đến đây.

Nhưng lúc đó dáng vẻ chật vật, bị dân bản xử kiêng kị xa lánh, dựa vào săn thú, bắt cá, làm ruộng mà sống.
Quan hệ của Vương gia cùng thôn dân cho đến nay đều không được tốt, trước kia bị bài xích, tuy rằng làm cho sinh hoạt của bọn họ càng thêm khó khăn, nhưng đồng thời cũng làm họ càng thêm đoàn kết, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh.

Hiện tại mấy trăm năm trôi qua, quan hệ hai bên tuy rằng có dịu đi, nhưng vẫn không tốt như cũ, người trong thôn cũng không hoan nghênh người ngoài.
Trước kia, người dân còn có thể dựa vào săn thú bắt cá mà sống, nay núi phía sau thôn phần lớn là khu vực cấm săn bắn, nước dưới sông cũng bị mấy nhà xưởng đầu nguồn làm ảnh hưởng, cá cũng không nhiều, không có nghề nghiệp, chỉ có thể dựa vào làm ruộng nuôi sống người nhà.
Nhưng nơi này dù sao cũng là bìa rừng, diện tích ruộng hữu hạn, hơn nữa pha lẫn đất núi, lương thực có được không nhiều, bởi vì giao thông không thuận lợi, phần lớn là núi nên khó có thể gây dựng vườn cây ăn trái.

Người trong thôn bình thường dựa vào việc bán chút thổ sản vùng núi mà sống, cũng không phải thường xuyên, ngẫu nhiên lên trấn, đều mua lượng lớn đồ dùng sinh hoạt đủ dùng trong thời gian dài.
Người trẻ tuổi trong thôn đều rời đi, ra ngoài làm công kiếm tiền định cư, Vương gia thôn cũng giống như các thôn khác, trong thôn phần lớn đều là người lớn tuổi, vài mẫu ruộng, nuôi chút gà vịt heo trâu, mỗi người được chia vài khối đất trên núi, đa phần đều không đụng đến, cây bụi dày đặc, trong thôn phần lớn trồng ít đào, lê, hạt dẻ, hạch đào, thi thoảng bán một ít, phần lớn là để lại ăn.
Trước mạt thế, cuộc sống tại Vương gia thôn xem như vẫn được, tuy không giàu có, nhưng cũng cơm no áo ấm, cuộc sống nhàn nhã.
Vương thúc ở trong thôn từ nhỏ đến lớn, sau khi ba mẹ mất liền cùng người ta ra ngoài lang bạt, thiếu niên sơn thôn không biết cuộc đời phức tạp, đắc tội với người ta, lại được ông nội Diệp Cẩn cứu, từ đó về sau ở lại Diệp gia, đi theo bên người Diệp lão gia tử.
Diệp lão gia tử mất, ba Diệp Cẩn, Diệp Hướng Dương không quá thích Vương thúc không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi này, nhưng dù sao cũng là người Diệp lão gia tử lưu lại, cũng không thể trực tiếp sa thải, đành để cho Vương thúc làm nhị quản gia rảnh rỗi, ở không.
Phần lớn thời gian bên cạnh Diệp Cẩn đều là Vương thúc Vương thẩm, nên sau khi Diệp Hướng Dương mất Vương thúc trở thành quản gia duy nhất trong nhà.
Vương thúc phiêu bạt ở bên ngoài hai mươi mấy năm, nhưng trong Vương gia thôn vĩnh viễn vẫn có phần của ông, nền nhà cùng đất ông đều có một phần.

Người trong thôn đa phần đều là thân thích, dù không hòa thuận gì, nhưng cũng không đến nỗi nào.
Cho nên lúc trước Diệp Cẩn tranh thủ lần về nhà tế tổ, chuẩn bị sẵn sàng, cho xây dựng trong thôn một tòa nhà hai tầng, ruộng cùng đất rừng đều chuẩn bị tốt, chờ Vương thúc Vương thẩm "về hưu dưỡng lão".
Hiện tại, trưởng thôn là chú họ của Vương thúc, tuy quyền lực không lớn, nhưng giúp đỡ một hai vẫn làm được.
Lần này bọn họ đội mưa trở về, phát hiện phòng ở vẫn còn mới, tường vây cao rộng, cửa khóa kĩ, nhưng sân trước rất nhỏ, chỉ đủ một xe đậu.
Trong phòng đều lát gạch xanh, đông ấm hạ mát, nhìn đặc biệt tốt.
Không phải là không có người đánh chủ ý đến phòng trống này, nhưng trưởng thôn vẫn có chút ít uy tín, lại là của thân thích trưởng thôn, dù có nghĩ đến cũng không có mặt mũi quang minh chính đại nói ra, sau đó từng nhà đều sửa sang lại, rộng rãi hơn, nên cũng không cần phải chiếm nhà của người khác.

Sáng nay, lúc ra khỏi Vương gia thôn, bọn Diệp Cẩn đội mưa đi xung quanh nhìn nhìn, phát hiện dù mưa to không dứt làm nước sông dâng lên nhưng thôn ở địa thế cao, không có gì nguy hiểm.

Người trong thôn tuy rằng phần lớn học vấn không cao, nhưng biết cách tát ao bắt cá, cũng không có người chặt cây bừa bãi, dù có chặt cũng là chặt một ít cây ở cách thôn rất xa, nên xung quanh thôn đều là thảm thực vật dày đặc, không sợ đất đá trôi hay lũ quét bất ngờ.
Hơn nữa Vương gia thôn cách thôn trấn khác quá xa, ngày thường cũng không có tiếng tăm gì, nên uy hiếp tang thi triều không quá lớn, còn cách một con sông, sau lưng là rừng rậm, cơ bản là ngăn cách với đời.
Tổng thể mà nói, Vương gia thôn rất thích hợp làm điểm dừng chân của bọn họ, B thị lại quá xa, hiện tại mưa to không dứt, căn bản không thích hợp đi ra, mà mâu thuẫn trong căn cứ N thị ngày càng lớn, sóng ngầm kịch liệt, không cẩn thận là bị cuốn vào trong đó.
Bọn họ vẫn tương đối có năng lực, nhưng kiến nhiều cắn chết voi, hơn nữa dị năng đủ loại kỳ lạ, ai biết sơ hở lúc nào, đến lúc đó hối hận liền không kịp.
Đừng quên, bọn họ là "người giàu ở biệt thự", dù cho bọn họ chỉ ở trong biệt thự không ra, hơn nữa ngày thường đều điệu thấp, nhưng người ta vẫn không tin a!
Chỉ cần có một chút khả năng, đám người "khởi nghĩa" vẫn đạp đổ thành lũy, thương tổn người nhà bọn họ.
Vì tránh chuyện đó phát sinh, không để bị cuốn vào rắc rối, bọn họ hẳn là nên nhanh chóng chuyển đi.
Đương nhiên, vẫn nên từ từ, không nên nóng lòng nhất thời.
Diệp Cẩn đã quyết định ngày mai liền trở về căn cứ N thị đón bọn họ qua, Vương thúc cùng Diệp Tây ở lại Vương gia thôn, chủ yếu là cùng các thôn dân cùng thân thích bằng hữu gì đó, tạo mối quan hệ.
Có người là có giang hồ, làm người không thể thiếu các mối quan hệ, cho dù là ở một cái thôn nhỏ như vậy, cùng người khác tạo mối qua hệ cũng vô cùng trọng yếu.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, một mình Diệp Cẩn có thể tùy thời vào không gian nghỉ ngơi, cùng Diệp Thu gặp mặt cũng dễ dàng.
Diệp Tây cùng Vương thức tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, hai người biết nặng nhẹ, hơn nữa Diệp Cẩn có dị năng, gặp nguy hiểm không có bọn họ liên lụy biết đâu càng dễ dàng giải quyết.
Vì thế, Diệp Cẩn liền chính thức ra quyết định, ngày mai xuất phát, về căn cứ N thị.

Tác giả có chuyện muốn nói: đệ nhất càng!
PS: thương vận ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-11 07:32:36
Niết bàn phù đồ ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-11 18:53:03
rfj17 ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-11 19:53:15
Cám ơn muội chỉ lôi ~~~~\(≧▽≦)/~
........................................................................................
Hết chương 39