"À..." Thỏ trắng cảm thấy có chút thất vọng bởi vì lâu nay cô luôn nghĩ rằng ca ca nước cam của mình biết tất cả mọi thứ.
Chu A Di nhìn thỏ trắng một lúc rồi đưa mắt sang nhìn Trịnh Thành Tử. Dì Chu hạ giọng và nói: "Em hiểu rồi ạ, hai đứa trẻ này luôn có những câu hỏi mà muốn nhận được câu trả lời. Vấn đề quan trọng là chúng ta không đủ kiến thức để trả lời, nếu không thì phải để những đứa này lớn lên rồi tự tìm câu trả lời."
"Ừm..." Mẹ thỏ trắng có chút do dự. Theo như tình hình hiện tại, có vẻ như nội dung của những lời giải thích mà mẹ chuẩn bị không thể trả lời cho sự nhầm lẫn của cả hai...
Hoặc... hãy quên nó đi...
Mẹ thỏ trắng thở dài một lúc lâu, thầm nghĩ rằng con nít bữa nay thật sự không dễ lừa...
"Phải rồi, dần dần rồi những đứa này sẽ hiểu mà thôi phải không?" Mẹ thỏ trắng dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, và hỏi dì Chu A Di: "Trịnh Thành Tử thời gian này bắt đầu đi học trường cấp hai, không có gì khó khăn chứ?"
"Dạ chị." Chu A Di gật đầu và liếc nhìn Trịnh Thành Tử, người đang lắng nghe họ. "Thằng con em bây giờ đang học cấp hai, thấy vậy chứ vài năm nữa là nó đi học đại học giờ ạ."
"Này, những đứa trẻ lớn lên thật nhanh trong chớp mắt." Mẹ thỏ trắng thở dài: "Khi gia đình chị chuyển đến đây thì lúc đấy thỏ trắng chỉ mới ba tuổi, vẫn còn rất nhỏ, nhưng chỉ trong chớp mắt mà giờ thỏ trắng đã đi học lớp lớn rồi."
"Dạ, công nhận thời gian trôi thật nhanh." Chu A Di gật đầu.
Căn phòng ăn lại đột nhiên im lặng.
"Phải rồi, khi nào thì chồng em sẽ trở về nhà vậy?" Mẹ thỏ trắng tình cờ hỏi.
"Anh ấy nói rằng sẽ về thăm nhà vào cuối năm nay." Chu A Di mỉm cười và tiếp tục: "Anh ấy đã công tác ở thành phố Y cũng được hai hay ba năm rồi. Anh ấy bảo năm nay sẽ chuyển công tác về gần nhà hơn."
"Nếu vậy được thì tốt quá, thế là Trịnh Thành Tử bữa nay có thể gần bố hơn rồi." Mẹ thỏ trắng cười và trêu chọc dì Chu.
"Ít nhất thì ở gần nhau cũng sẽ tốt hơn, dễ làm cho tình cảm mặn nồng hơn và có chuyện gì thì có anh ở gần đỡ vất vả hơn ạ." Chu A Di mỉm cười và trả lời.
"Mẹ ơi, làm cho tình cảm mặn nồng là gì vậy mẹ?" Thỏ trắng ngước lên và hỏi mẹ với một đôi mắt to.
"Con ăn xong rồi thì vào phòng nghỉ ngơi đi nào, nghe lời mẹ." Mẹ thỏ trắng xoa nhẹ đầu thỏ trắng và không trả lời.
"Dạ con biết rồi ạ..." Thỏ trắng thất vọng rời đi.
Trước khi đi vào phòng để ngủ thì thỏ trắng chạy qua phòng của mẹ cô.
"Có chuyện gì vậy con gái, hôm nay con muốn ngủ với mẹ ư?" Mẹ thỏ trắng cúi xuống và nhìn thỏ trắng với một nụ cười.
"Dạ không phải thế!" Thỏ trắng nhìn mẹ với vẻ mặt ủ rũ, rồi đặt bàn tay nhỏ bé của cô nắm tay mẹ: "Con có một việc muốn nhờ mẹ giúp con ạ."
"Việc gì vậy con gái?"
"Chuyện là..." Thỏ trắng đột nhiên lấy giấy và bút ra và đưa cho mẹ cô. "Con muốn viết một bức thư tình cho ca ca nước cam của con."
"Sao hôm nay con lại muốn viết thư cho ca ca của con vậy, nhưng con vẫn chưa biết viết mà?" Mẹ thỏ trắng cầm bút và nhìn con gái mình một cách kỳ lạ.
"Không sao đâu mẹ!" Thỏ trắng lắc đầu và nói nghiêm túc: "Dì Chu nói rằng những bức thư tình phải được viết bằng chữ, nhưng con không biết viết, vì vậy con muốn nhờ mẹ viết cho con."
"Nhưng bức thư này là của con muốn tặng ca ca nước cam thì làm sao mà mẹ viết được chứ." Mẹ thỏ trắng nhìn cô với một nụ cười hài hước.
"Không sao đâu mẹ, bởi vì mẹ là mẹ của con nên mẹ có thể viết nó mà."
"Được rồi..." Mẹ thỏ trắng trải tờ giấy, cầm bút và nhìn thỏ trắng: "Con đọc đi rồi mẹ viết cho con."
"Socola đen."
"Chà..." Mẹ thỏ trắng viết nó xuống một cách nghiêm túc.
"Vanilla nâu."
"À??"
"Kẹo bông ngọt hồng."
"..."
"Hạt ngô phô mai, khoai tây nghiền gà."
"Con đang viết một thực đơn ư?"
"Mẹ cứ viết cho con đi mà!" Thỏ trắng nhìn mẹ mình một cách nghiêm túc.