Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa mẹ và ca ca, thỏ trắng ngước lên và nhìn Trịnh Thành Tử.
"Nhưng... cháu vẫn còn nhiều điều chưa hiểu được mà..."Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng với vẻ như không nói nên lời.
"Vậy thì... nếu theo cháu thì lượng thông tin bao nhiêu mới có thể giải thích với thỏ trắng chứ." Mẹ thỏ trắng mỉm cười với Trịnh Thành Tử.
"Ca ca nước cam sẽ không giải thích con đâu, mẹ à."Thỏ trắng lắng nghe họ một lúc, đột nhiên nói với mẹ cô: "Con cũng đã từng hỏi ca ca vấn đề này trước đây nhưng anh ấy từ chối trả lời với con. Lúc đó ca ca nước nam chỉ trả lời cho con một câu hỏi thôi còn hai câu hỏi còn lại thì anh ấy nói sẽ không trả lời ạ. "
Mẹ thỏ trắng nhìn vào khuôn mặt chán nản của thỏ trắng và không thể không hỏi với giọng hài hước: "Con đã hỏi câu hỏi gì mà ca ca của con lại trả lời con vậy chứ?"
"Hôn có cảm giác gì ạ!" Giọng nói giòn giã của thỏ trắng hét lên trong phòng ăn.
Trịnh Thành Tử lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ nào thật lớn để chui vào mà thôi.
Mẹ thỏ trắng và mẹ Trịnh Thành Tử nhìn nhau với ánh mắt bất ngờ.
Hai đứa này đã hôn nhau rồi ư?
Có phải chăng... chuyện này là quá sớm không?
Mẹ thỏ trắng đứng gần thỏ trắng rồi hỏi nhỏ thỏ trắng: "Vậy hôn có cảm giác gì không?"
Sau khi nghe câu hỏi từ mẹ, thỏ trắng nhanh chóng đặt bát cơm trên tay xuống và đứng trên chiếc ghế mà cô đang ngồi. Thỏ trắng lấy một tay khoác người mẹ cô, còn tay kia thì đặt lên đùi. Thỏ trắng không nói gì, nhanh chóng hôn lên má của mẹ một nụ hôn: "Đây là hôn mẹ ạ! Mẹ và con đều hôn nhau mỗi ngày!"
"..."
"Này..."
Mẹ Trịnh Thành Tử không nhịn được cười trước hành động của thỏ trắng.
"Hehehe..." Mẹ thỏ trắng quay lại và cười lớn rồi gật đầu. "À, ừ..."
"Vậy thì hai câu hỏi còn lại là câu hỏi gì mà ca ca nước cam lại không trả lời với con vậy?" Mẹ Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng với ánh mắt tò mò.
"Một câu hỏi là đoạn nãy mẹ vừa nói, đứa trẻ được sinh ra như thế nào." Con thỏ quay đầu lại và nhìn dì Chu rồi lẩm bẩm và nói: "Câu hỏi còn lại là quan hệ với nhau là gì ạ. "
"..."
"..."
"..."
Mọi người trong toàn bộ phòng ăn đột nhiên im lặng.
"Thỏ trắng, con đã học điều đó từ đâu?" Mẹ thỏ trắng cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
"Trên tivi ạ!"
Đúng thật... phim truyền hình thực sự có hại...
Mẹ thỏ trắng đưa tay ra lau mồ hôi trên trán và mỉm cười với thỏ trắng: "Thỏ trắng thật vụng về, con vẫn quá bé và khi con lớn lên, mẹ sẽ cho con biết câu trả lời cho những câu hỏi này".
"Nhưng con đã lớn rồi mà." Thỏ trắng nhìn mẹ với ánh mắt ngây thơ: "Con đã lớn từ ba tuổi đến năm tuổi!"
"Ồ... hehehe, ừ, đúng là con lớn lên, nhưng con vẫn chưa đủ lớn..." Mẹ thỏ trắng cười ranh mãnh:
"Con cần ít nhất 14 hoặc 15 năm nữa thì con mới đủ lớn."
"Ca ca nước cam đến giờ vẫn chưa lớn đúng không ạ? Anh ấy chỉ mới mười hai tuổi."
"Ừ."
"Có phải ca ca nước cam sẽ biết câu trả lời cho những câu hỏi đó không?"
"Cậu ấy... cậu ấy dường như không biết..." Mẹ thỏ trắng nói lắp khi lau mồ hôi.