Vẫn Luôn Thích Em

Chương 63: Ngày quốc tế phụ nữ - 8/3 (3)




"Cô giáo của em giải thích ngày quốc tế phụ nữ là ngày gì?" Trịnh Thành Tử với không mặt lúng túng nhìn thỏ trắng đang nhìn chằm chằm vào đĩa bánh bao, rồi hỏi thỏ trắng.

"À... cô giáo của em nói ngày phụ nữ là ngày là ngày lễ dành cho con gái, mẹ, bà, bởi vì các ngày khác trong năm thì họ thường rất vất vả nên hôm nay họ có thể nghỉ ngơi thật thoải mái." Thỏ trắng cẩn thận nhớ lại rồinghiêm túc trả lời câu hỏi của Trịnh Thành Tử.

" Chẳng phải phụ nữ là những người đã trưởng thành rồi chứ?"

"Phụ nữ trưởng thành là gì vậy ca ca?"

"Là những người mà đã kết hôn và lập gia đình đó thỏ trắng."

"À... ra vậy..." Thỏ trắng chớp mắt và nhìn Trịnh Thành Tử rồi hỏi cậu một cách kỳ lạ: "Chẳng phải chỉ là con gái thì đều là phụ nữ sao? Nếu vậy những người lớn tuổi mới có ngày phụ nữ ư? Em không không thể có sao?"

"Tất nhiên là em chưa thể là phụ nữ!" Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng: "Năm nay em chỉ mới năm tuổi thì em vẫn là con gái! Sao em có thể tính là phụ nữ ở đây!"

"..."

Thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử bằng một đôi mắt long lanh. "Nếu vậy thì em không ngày phụ nữ ở năm tuổi à?"

"Bởi vì em chưa kết hôn và có con!"

"Nhưng nếu vậy thì làm thế nào thì em có thể có con?" Thỏ trắng liền hỏi ngay câu hỏi mà lúc trước đã từng hỏi Trịnh Thành Tử nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời từ cậu.

"Em có thể có con sau khi kết hôn." Trịnh Thành Tử im lặng trả lời.

"Ồ..." Thỏ trắng gật đầu rồi tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta chưa kết hôn thì chúng ta chưa có thể có con ư?"

...

Trịnh Thành Tử cảm thấy rằng cậu đang phát điên lên cả người. "Tất nhiên là em không thể rồi bởi vì em vẫn đang là một đứa trẻ! Em thậm chí bây giờ không có khả năng sinh sản thì làm thế nào mà em sinh con!?"

"Khả năng sinh sản là gì vậy ca ca?" Gương mặt của thỏ trắng chứa đầy dấu hỏi.

"... thôi xem như anh chưa nói gì." Trịnh Thành Tử bắt đầu cảm thấy khó chịu với những câu hỏi của thỏ trắng.Cậu liền lấy một chiếc bánh bao rồi đút vào miện thỏ trắng và nói: "Em coi ăn bánh bao đi kìa, bánh hết nóng rồi."

"Nhưng... oh... oh..." Thỏ trắng ăn nguyên một miếng lớn của chiếc bánh bao, và cô bé dường như không thể tiếp tục câu chuyện với Trịnh Thành Tử.

"Nếu không có gì nữa thì anh đi lên lầu đây, anh cần phải hoàn thành bài tập về nhà." Trịnh Thành Tử liếc nhìn thỏ trắng rồi đứng dậy và đi lên lầu mà không thèm quay đầu lại.

"Ca... ca..." Thỏ trắng chớp mắt rồi nhìn Trịnh Thành Tử đang dần đi lên phía cầu thang bỏ mặc cô một mình: "Ca ca nước cam, đừng đi! Em vẫn còn thắc mắc mà!"

Vào buổi tối, khi mẹ Trịnh Thành Tử và mẹ thỏ trắng đi làm về thì mỗi người đều nhận được một món quà cho ngày phụ nữ.

Mặc dù món quà không quá lớn, nhưng nó dường được chuẩn bị thật kỹ lưỡng để tặng cho hai bà mẹ.

Tất nhiên, ý tưởng này là của Trịnh Thành Tử.

Nhưng những món quà lại không có tên người gửi khiến phần bất ngờ càng tăng lên.

Mẹ thỏ trắng và mẹ của Trịnh Thành Tử không biết rõ nguồn gốc của những món quà này. Nên cả 2 người chỉ nghĩ rằng những món quà này là do chính thỏ trắng đặc biệt chuẩn bị nên hai bà mẹ cảm thấy vui sướng vô cùng.

Mẹ thỏ trắng ôm lấy khuôn mặt tròn của thỏ trắng rồi hôn nhẹ lên. Cô rất vui: "Thỏ trắng của mẹ đã lớn rồi, mẹ rất vui vì con đã hiểu được những khó khăn của mẹ nên làm cho mẹ bất ngờ!"

Thỏ trắng cảm thấy bất ngờ khi thấy mẹ mình vui vẻ và cứ hôn lên cô liên tục: "Mẹ ơi, con đã lớn rồi ư?"